Trời đã sáng tỏa, cô đã chuẩn bị mọi thứ kỹ càng để trở về căn nhà thuê dù sao cô cũng đang lẫn trốn không thể ở bên ngoài quá lâu.
Cô cũng giúp anh dọn dẹp để xuất viện, tuy bác sĩ chưa cho phép anh xuất viện nhưng vì không muốn cha mẹ lo lắng nên anh nhất quyết rời khỏi.
Nam Phong thì phải ở lại thêm vài ngày để kiểm tra lại sức khỏe, An Huyệt thì sẽ đến ở chung với cô, cô không muốn để An Huyệt rơi vào tình cảnh nguy hiểm thêm một lần nào nữa.
Trác Vỹ đỡ lấy An Huyệt ra xe, cô thì đi cùng anh.
- Anh xuất viện bây giờ có thật sự ổn không? - cô hỏi.
- Vết thương không nghiêm trọng, anh chịu khó nghỉ ngơi sẽ nhanh khỏi - anh trả lời.
- Dù sao cũng phải ở lại xem xét thêm chứ - cô nói.
- Ngoan, anh biết bản thân mình đang làm gì - anh đáp.
Anh nắm lấy tay cô ra xe, Trác Vỹ cầm lái An Huyệt ngồi ghế phụ cô và anh ngồi ghế sau.
- Đưa Tiểu Sở và An Huyệt về trước đi - anh nói.
- Được - Trác Vỹ trả lời.
An Huyệt mệt mỏi đã ngủ ngay sau đó, anh cũng nhắm mắt dựa người vào ghế.
- Hay anh dựa vào em nghỉ ngơi đi - cô nói.
Anh mở mắt ra nhìn cô, rồi nhẹ nhàng đáp:

- Không cần, em cũng cần nghỉ ngơi anh chỉ là để mắt đỡ mỏi -
Anh kéo lấy cô ngã về phía mình để đầu cô nằm trên đùi anh.
Lý Tiểu Sở không kịp phản ứng, anh đặt tay lên tóc cô khẽ vuốt từng sợi tóc mềm mại.
- Mau ngủ đi, đến nơi anh gọi - anh nói.
Lý Tiểu Sở nhìn anh rồi ngoan ngoãn nằm ngủ, Trác Vỹ nhìn cảnh này chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Không biết qua bao lâu, chiếc xe dừng trước căn nhà anh thuê cho cô, anh vốn muốn bế cô vào trong nhưng vừa cử động vết thương liền đau nhói.
- Cậu có cần phải vậy không? Sao không gọi cô ấy vậy? Cậu muốn vết thương bị hở ra à? - Trác Vỹ hỏi.
- Nguyên ngày hôm qua cô ấy không ngủ rồi - anh trả lời.
- Nếu cô ấy biết cậu vì cậu ấy mà vết thương thêm nghiêm trọng thì cậu nghĩ cô ấy có ngủ nữa không? - Trác Vỹ hỏi tiếp.
Anh nhìn cô, Trác Vỹ nói cũng có lý với tính cách của cô nếu biết anh tiếp tục bị thương có lẽ sẽ không nghỉ ngơi nữa.
- Tiểu Sở đến nơi rồi -
Anh nói, một tay lay cô dậy.

Cô lờ mờ tỉnh dậy nhìn anh, hỏi với giọng còn ngái ngủ:
- Đến nơi rồi à? -
Anh gật đầu, Trác Vỹ quay xuống nhìn hai người nói:
- Hai người nói chuyện một chút đi, tớ đưa An Huyệt vào trong cũng như đem hành lí vào -
Nói rồi Trác Vỹ xuống xe mở cửa xe bên An Huyệt ra trực tiếp bế An Huyệt vào trong nhà.
- Cảnh sát sẽ tiếp tục bảo vệ cho An Huyệt, em và cô ấy không cần quá lo lắng - anh nói.
- Em biết rồi, anh về phải chú ý nghỉ ngơi không được làm vết thương bị hở - cô đáp.
- Ừm, đám người đó sao rồi? - anh hỏi.
- Như lần trước, họ không khai gì cả hơn nữa tự tử rồi - cô chán nản trả lời.
- Được rồi, đừng bận tâm nữa cảnh sát họ sẽ lo chuyện này, đừng để tâm trạng không vui - anh xoa đầu cô.
Hai người nhanh chóng tạm biệt, Trác Vỹ cũng đỡ trở ra anh nhìn cô an toàn vào nhà mới rời đi.

- Chuyện tớ nhờ cậu đến đâu rồi? - anh hỏi.

- Bọn họ đã chấp nhận chỉ chờ chúng ta đến ký kết - Trác Vỹ trả lời.
- Tớ muốn họ bắt đầu công việc trong hôm nay - anh nói.
- Có cần gấp vậy không? - Trác Vỹ hỏi.
- Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm - anh trả lời.
- Được tớ nhờ Thiệu Ngôn hẹn họ ra - Trác Vỹ nói.
Cô vào nhà đã nhanh chóng đóng tất cả các cửa lại cho an toàn, cô không còn sức lực nữa đi vào phòng lên nằm thẳng lên giường ngủ.
___________________
Khi trời đã sập tối cô mới thức dậy, uể oải vươn vai đi sang phòng An Huyệt xem cô ấy đã thức chưa, rồi cô xuống dưới bếp bắt đầu nấu ăn.
Nhìn khung cảnh trong bếp cô có chút nhớ anh, không biết bây giờ anh thế nào rồi?
Cô lấy điện thoại ra, do dự một lát rồi cũng nhấn nút gọi cho anh qua zalo.
Tiếng chuông vang lên một hồi dài, tưởng chừng như sẽ không có ai bắt máy thì một giọng trầm ấm ở đầu dây bên kia vang lên:
- Alo -
- Có làm phiền anh không? - cô hỏi.
- Sao vậy? Nhớ anh? - anh trực tiếp hỏi.
- Em...không có, anh đúng là mơ tưởng mà -
Bị nói trúng tim đen cô liền ngại ngùng đến lời nói cũng không còn lưu loát.
- Nếu đã như vậy thì anh tắt máy - anh nói.
- Ấy...đừng mà em...!- cô ấp úng.
- Em làm sao? - đầu dây bên kia vẫn không ngừng trêu đùa cô.

- Em...em chỉ là muốn hỏi lần sau anh đến có mua quà cho em không? -

- Anh sạch túi rồi, không còn tiền mua quà tết cho em nữa, lấy anh làm quà thì có được không? - anh hỏi.
- Thẩm Hoắc Nam từ lúc nào anh lại vô sỉ như thế? - cô hỏi.
Lúc trước cô tưởng anh lạnh lùng, nghiêm túc lắm cơ nhưng sau khi quen biết rồi yêu nhau thì cái bản tính bi3n thái của anh sao lại xuất hiện vậy?

- Anh từ nhỏ đã như vậy em không cần phải ngạc nhiên - anh bình thản trả lời.
Lý Tiểu Sở lập tức á khẩu, đầu dây bên kia bật cười rồi nói tiếp:
- Được rồi, không trêu em nữa anh có việc rảnh sẽ gọi lại cho em, em ở đó phải cẩn thận - anh căn dặn.

- Anh không cần lo, có việc thì anh xử lý đi - cô nói.
- Mùng hai đến tìm em, tạm biệt - anh trả lời.

- Tạm biệt -
Cả hai tắt máy, tâm tình của cô trở nên vui vẻ hơn nhanh chóng bắt tay vào công việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play