Đột nhiên, Ý Vãn cảm thấy có hơi lạ, đầu óc choáng váng, cơ thể nóng lên không rõ lí do, cứ như có thể thứ gì đó đang lan ra trông cơ thể cô.
Đến ngồi cô cũng không thể ngồi vững, Mã Khiên Vũ nhanh tay đỡ lấy cô, để cô ngã vào lòng mình.
"Cô say rồi." Anh ta nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mái tóc cô, ánh mắt ẩn ẩn tà niệm.
"Tôi không say." Cô nhỏ giọng, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng rất đáng yêu.
Mã Khiên Vũ dìu cô dậy: "Để tôi đưa cô đi đến một nơi, chắc chắn cô sẽ thoải mái."
Ý Vãn vội đẩy anh ta ra: "Anh muốn giở trò gì? Tôi không dễ bị gạt như vậy đâu. Tôi không có đủ tiền để qua đêm với một ông chủ như anh đâu."
Anh ta khẽ cười, vươn tay ôm lấy eo cô khiến cô lảo đảo ngã vào lòng anh ta, bàn tay hư hỏng của anh ta di chuyển xuống, đặt lên mông của cô, trong mắt hiện lên tia biến thái: "Nếu tôi nói, tôi sẽ miễn phí cho cô thì sao?"
Tâm trí cô mơ hồ, híp mắt cười lớn: "Miễn phí? Anh đang bán thân cho tôi với giá không đồng đó à? Nhưng không phải người chịu thiệt là tôi sao?"
Mã Khiên Vũ nhún vai: "Sao có thể? Nếu cô muốn, tôi sẽ cam tâm tình nguyện làm bạn trai của cô, có được không?"
Ý Vãn hất tay anh ta ra: "Tôi không cần."
Mã Khiên Vũ lại nắm lấy cổ tay cô, anh dùng sức ôm lấy eo cô, phả hơi nóng vào tai cô: "Thật sự không cần? Hiện tại tôi chính là thuốc giả của cô đấy."
Ý Vãn rùng mình,mặc dù cô không hiểu lời anh ta nói cho lắm nhưng cô lại có thể cảm nhận được điều nguy hiểm mà anh ta mang đến. Con người này... không hề đơn giản.
Từ ở phía xa, có hai người đàn ông bước vào quán, mặc âu phục lịch lãm, tay bỏ vào túi quần, ánh mặt lạnh lùng vô lối, cảm giác khác biệt với những người còn lại, thậm chí anh biến cho những người xung quanh trở nên thấp kém, phụ nữ nhìn không thể nào rời mắt.
Anh nhìn sang trái lại nhìn sang phải, ánh mắt nheo lại đầy khinh bỉ.
Chợt người bận đi bên cạnh anh lên tiếng, chỉ tay về phía trước: "Nghiêm Thiên Dự, đó không phải là Ý Vãn sao?"
"Liên quan gì đến tôi?" Anh không thèm nhìn cũng không lộ ra tâm tình gì, rẻ bước sang phải.
Yến Trì Dận lại nói: "Người đàn ông bên cạnh cô ấy không phải là tên trai bao lần trước sao? Hai người họ trông có vẻ thân mật."
Nghiêm Thiên Dự hơi khựng lại, sau đó thì dừng bước hẳn, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, anh quay lại trịch thượng nhìn về trước.
Những sự náo nhiệt xung quanh dường như không làm ảnh hưởng đến anh, anh như một xạ thủ, ánh mắt nhắm thẳng về phía Ý Vãn và Mã Khiên Vũ một cách chính xác.
Anh trầm mặc, không hiểu sự tức giận từ đâu lại tuôn trào. Thì ra dạo gần đây cô không tìm đến anh cũng không làm phiền anh là vì cô đã tìm được một thú vui mới rồi?
Bỗng nhiên lại cảm thấy không cam tâm, dựa vào đâu mà cô nói thích là thích, nói không thích là không thích nữa? Cô coi anh là gì? Đã vậy còn đi tìm một tên trai bao, vì hắn mà ném anh ra khỏi mắt?
Quả nhiên, những gì mà cô nói đều là giả. Cô nói yêu anh, muốn cả cho anh, cả đời này chỉ làm vợ của một mình anh đều là dối trá. Cô đúng là một người đê tiện, lẳng lơ, trơ trẽn, có tâm địa rắn rết.
Không yêu cô chính là quyết định đúng đắn nhất của anh, nhưng... tại sao anh lại không vui?
Có một người phụ nữ cầm ly rượu đi đến, mỉm cười dụ hoặc đến gần anh: "Anh đẹp trai, uống cùng em một ly được không?"
Nghiêm Thiên Dự gắt gao đẩy mạnh người phụ nữ đó sang một bên, bước nhanh đến chỗ của Vãn Ý.
Yến Trì Dận vội đỡ cô ta dậy: "Thật tình xin lỗi." Sau đó thì đuổi theo Nghiêm Thiên Dự: "Cậu không sao chứ?"
Anh bước đến nắm lấy cổ tay Ý Vãn: "Tần tiểu thư, cô đúng là biết cách chơi nhỉ? Ba mẹ cô có biết cô ở bên ngoài hư hỏng như vậy không hả?"
Mã Khiên Vũ cau mày, lạnh lẽo hất tay Nghiêm Thiên Dự ra: "Anh là vị hôn phu của cô ấy nhỉ? Hôn phu chứ không phải là chồng, anh có quyền gì đứng ở đây dạy dỗ cô ấy?"
Anh nhếch mép, ánh mắt toé ra lửa: "Tôi không có tư cách vậy anh thì có sao? Anh là gì của cô ấy?"
Mã Khiên Vũ kéo cô ra sau: "Vì cô ấy không muốn nhìn thấy anh."
Ý Vãn đứng ở sau lưng anh ta không nói tiếng nào.
Anh nheo mắt nhìn cô, sau đó gằn giọng: "Cô trốn cái gì mà trốn? Qua đây cho tôi."
Ý Vãn giả điếc giả ngơ, cô đứng núp sau lưng Mã Khiên Vũ, cô không hiểu là anh đang tức giận cái gì, cô ở với ai thì liên quan gì đến anh? Đã vậy còn muốn thay ba mẹ giáo huấn cô?
"Tần Ý Vãn!!!" Anh cáu giận quát.
Mã Khiên Vũ nhàn nhạt nói: "Tôi đã nói rồi, cô ấy không muốn nhìn thấy anh."
Yến Trì Dận bên cạnh dường như nhận ra người này là ai rồi, anh ấy thì thầm với Nghiêm Thiên Dự: "Hình như hắn là con út của Mã gia, đây là địa bàn của hắn."
Anh mặt vô biểu tình nói hai chữ: "Vậy sao."
Sau hai chữ đó, Nghiêm Thiên Dự như hoá điên, anh vung nắm đấm vào mặt Mã Khiên Vũ, khiến anh ta không lường trước được mà ngã xuống, còn bị chảy máu.
"Đừng có diễu võ dương oai trước mặt tao, quán bar này là địa bàn của mày nhưng thành phố này là địa bàn của tao. Đến ông Mã còn phải nể mặt tao ba phần, mày nghĩ mày là cái thá gì?"
Mã Khiên Vũ dùng tay lau đi vết máu, ánh mắt hung tợn: "Nghiêm tổng, tôi không phải là ông ta, tôi không sợ anh."
Anh ta chật vật đứng dậy, vừa búng ta một cái, một đám người đã vây quanh Nghiêm Thiên Dự và Yến Trì Dận.
Anh ta ôm lấy eo Ý Vãn ngay trước mặt anh: "Vị hôn thê của anh thì đã làm sao? Tôi cứ muốn có đó, anh làm gì tôi?"
Tình thế lúc này đã không còn là một trò chơi tình ái đơn giản nữa mà là cuộc chiến tranh giành thể diện của hai người đàn ông.
Cho dù là ai thắng, đối với Ý Vãn đều không có lợi. Hơn nữa, lúc này cô đã không còn tỉnh táo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT