Tối hôm sau, đám bạn của cô có tổ chức một buổi họp lớp, bọn họ chọn địa điểm là quán bar, vừa náo nhiệt vừa có thể uống rượu, vô cùng phù hợp.
Lúc trước, năm nào Tần Ý Vãn cũng cùng bọn họ chơi cho đến khi trời sáng, nên năm nay không thể đột nhiên không đi.
Cô chọn một bộ váy màu lam, hoà vào ánh đèn tring quán bar, cũng không quá nổi bật.
Khi cô đến thì bọn họ đã tập hợp đông đủ.
"Ý Vãn, đến rồi sao? Mau! Ngồi xuống đi!" Một người bạn kéo cô ngồi xuống.
"Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì chúng ta mau gọi rượu lên đi." Một người lên tiếng, những người khác cũng đồng ý.
Chỉ một lúc sau, phục vụ đã đem rượu vào, lúc đầu cô không để ý cho lắm, nhưng khi nữ phục vụ kia ở đối diện cô, cô mới phát hiện ra, trên mu bàn tay cô ấy có một vết bớt hình bướm.
Theo như nguyên tác thì... cô ấy chính là nữ chính - Đường Diệp Thư.
Tần Ý Vãn có hơi bất ngờ, cô ngẩn ra một lúc mới hoàn hồn lại.
Cô vẫn còn nhớ, lần gặp mặt thứ hai của hai người là ở quán bar, vậy xem ra... Nghiêm Thiên Dự cũng có mặt ở đây.
Chỉ cần lần này anh thuận lợi gặp nữ chính là Đường Diệp Thư, chắc chắn tình thế vẫn có thể xoay chuyển được.
"Này! Cậu nhìn gì vậy? Uống đi chứ? Hôm nay chúng ta không say không về, không ai được trốn đâu đó." Một cô bạn thúc khủy tay vào cánh tay cô, đưa cho cô một ly rượu đầy.
Sau một lúc uống rượu, bọn họ cảm thấy nhàm chán nên muốn chơi một trò chơi, thử thách hay nói thật.
Trò này cũng đã khá cũ rích rồi, nhưng chơi mãi lại không chán, vì ai ai cũng soi mói đời tư của người khác, đặc biệt là chuyện tình cảm, bọn họ càng có hứng thú. Thế nên, ai ai cũng có thể mượn trò chơi này để hỏi một câu mà bình thường họ không dám hỏi.
Chốc lát, chia bia rỗng đã xoay trúng một cô gái có mái tóc ngắn đầy cá tính.
"Nói thật hay là thử thách đây?"
Cô ả dứt khoát chọn: "Nói thật!"
Trong khi mọi người đang suy nghĩ câu hỏi, chợt, vó một người lên tiếng: "Ở đây... có người mà cậu thích không?"
Cô ả đỏ mặt, không nhịn được mà nhìn sang một cô gái ở đối diện, cô gái đó cũng bẻn lẻn, mặt đỏ bừng, nhìn sang chỗ khác.
Thật ra hai người họ đều là đồng tính luyến ái, người biết chuyện nhìn vào liền hiểu ra vấn đề.
"Ha ha ha! Rõ ràng đến như vậy sao?"
"Được rồi, được rồi, tiếp tục nào." Một chàng trai lại cầm lấy chai bia rỗng xoay một lượt.
Chai bia dần xoay chậm lại, giây cuối cùng, đầu chai bia đã hướng về phía Ý Vãn.
"Tần Ý Vãn, chọn nói thật hay là thử thách đây? Cậu cứ chọn nói thật đi, bọn này sẽ không hỏi gì quá đáng đâu." Bọn họ cười ồ lên, ánh mắt sáng ngời vô cùng kì quặc.
Chắc chắn là bọn họ đang muốn hỏi chuyện của cô và Nghiêm Thiên Dự, thật ra bọn họ đều biết là anh không thích cô, nhưng bọn họ lại tò mò, không biết anh và cô có từng động chạm da thịt chưa, chẳng hạn như... hôn.
Cơ mà sao cô có thể để bọn họ toại nguyện được, hơn nữa hiện tại cô cũng không muốn nhắc đến cái tên đó.
"Thử thách đi!"
"Cậu có chắc không vậy?" Một người tỏ ra nguy hiểm, cố tình doạ cô.
Nhưng cô không sợ, cô uống cạn ly rượu rồi nói: "Dám chơi dám chịu, có gì phải sợ? Nhớ thử thách cái gì khó một chút, dễ quá thì nhàm chán lắm."
Bọn họ lần lượt nhìn nhau, sau đó mỉm cười tà mị: "Qua đêm với trai bao một đêm, cậu dám không?"
Tần Ý Vãn hơi khựng lại.
"Không dám thì..." Bọn họ chỉ đang nói đùa, dù sao cô cũng là Tần tiểu thư, không thể quá đáng quá.
Nhưng họ còn chưa nói xong nó thì cô đã đứng bật dậy: "Đương nhiên là không thành vấn đề."
Đám bạn của cô hơi giật mình: "Cậu... cậu say rồi phải không? Qua đêm... qua đêm ở đây là... là quan hệ tình dục đấy."
Cô thờ ơ nói: "Tôi biết." Sau đó thì bước ra khỏi cửa phòng VIP.
"Cậu ấy say rồi, còn không mau cản lại đi!
"Lúc nãy là ai ra thử thách vậy?"
"Là cậu ta đó."
"Tôi chỉ nói đùa mà thôi."
Đám bạn của cô cuống cuồng lên, vội vàng đuổi theo cô, kéo cô lại, khiến cho cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
"Buông tôi ra."
Trong lúc giãy dụa, cô vô tình xoay đầu lại thì nhìn thấy Nghiêm Thiên Dự đang cau mày nhìn mình, người bạn đi cùng anh cũng ngơ ngác.
"Không phải cô nói sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa sao?" Anh lạnh nhạt nói, ánh mắt ẩn chứa sự tức giận.
Tần Ý Vãn không nhìn anh nữa, cô vội vàng xoay mặt đi, hất tay của những người khác ra.
Đúng lúc, một chàng trai bao đẹp trai, cao to đi đến, đây gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa sao?
Cô chặn đường người ta, nắm lấy cổ áo người ta kéo xuống, chân khiễng lên, cô nhẹ nhàng đặt bờ môi căng mọng của mình lên môi người đó.
Song, cô nói: "Đêm nay tôi muốn anh phục vụ tôi."
Tất cả những người ở đó đều sững sờ, đến Nghiêm Thiên Dự cũng không giữ được bình tĩnh, ly rượu trên tay hơi run nhẹ.
Anh chàng trai bao đó kính cẩn cúi đầu, nâng bàn tay cô lên, hôn nhẹ vào mu bàn tay của cô: "Được phục vụ tiểu thư chính là may mắn của tôi."
Nghiêm Thiên Dự bất giác đứng dậy, anh bước đến định nắm lấy cánh tay cô thì bị anh chàng kia chặn lại: "Vị này, anh như vậy là không được đâu."
Nghiêm Thiên Dự tức giận đến bật cười, có một chút... không cam tâm, người con gái trước giờ luôn thích anh lại đi thân mật cùng một kẻ trai bao lạ mặt?
"Cô ấy là vị hôn thê của tôi, thế nào là không được?" Đây là lần đầu tiên anh thừa nhận cô là vị hôn thê của mình, có lẽ đây là lí do duy nhất mà anh có.
"Tôi không cần biết cô ấy là gì của anh, tôi chủ cần biết, đêm nay cô ấy là khách của tôi." Chàng trai này vô cùng kiên định, cũng không sợ đắt tội với ông chủ lớn.
"Đừng nói nhiều với anh ta nữa, chúng ta đi thôi!" Cô véo vào tay áo chàng trai đó.
Chàng trai đó mỉm cười: "Được." Sau đó thù đưa cô rời đi.
Nghiêm Thiên Dự phẫn nộ định đuổi theo, không ngờ lại va vào một nữ phục vụ, làm rượu vang đổ đầy trên áo anh.
Cô ấy ngẩng mặt lên, đôi mắt lo sợ, vội vàng xin lỗi, không ai khác, cô ấy là Đường Diệp Thư.
Cô ấy vội lau giúp anh nhưng lại bị anh nắm chặt lấy cổ tay: "Cút!!!"
Người bạn đi cùng anh thấy tình hình không ổn liền bước đến: "Cô lui xuống trước đi!"
Đường Diệp Thư vẫn cảm thấy có lỗi, cô ấy chần chừ một lúc rồi mới mím môi rời đi. Từ một nhân vật chính, cô ấy như biến thành một nhân vật quần chúng vô cùng mờ nhạt.
"Nghiêm Thiên Dự, cậu không sao đó chứ?" Yến Trì Dận - bạn thân của anh lo lắng hỏi.
Nhưng anh lại cáu kỉnh: "Tôi thì có làm sao? Cô ta thích làm gì thì làm, có liên quan gì đến tôi đâu chứ? Cho dù cô ta chết trước mặt tôi, tôi cũng không quan tâm."
Yến Trì Dận thở dài: "Chắc là Ý Vãn chỉ muốn chọc giận cậu thôi, cô ấy không dám làm vậy đâu."
"Ha! Chọc giận tôi? Cô ta nghĩ tôi sẽ bị cô ta làm ảnh hưởng đến tâm trạng? Không đời nào!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT