Đột nhiên, Mộc Phi lại tức giận: "Cô nói vậy là ý gì?"
Không hiểu sao Tình Xuyên lại thấy chột dạ, cô vội ngoảnh mặt đi nơi khác, giọng nhỏ dần: "Anh còn giả vờ không hiểu gì nữa chứ, không phải sớm muộn gì chúng ta cũng..."
Hai chữ "ly hôn" còn chưa bật ra khỏi miệng thì anh đã mạnh bạo gặm lấy môi của cô, tàn ác mà xâm chiếm.
Tình Xuyên bị đau, cô muốn vùng dậy nhưng lại bị anh đè chặt hai tay xuống giường, không có cách nào phản kháng, chỉ có thể vô lực chống cự một cách vô ích.
"Ưm... anh... ưm..."
Khi dứt ra, ánh mắt của anh nhìn cô tràn đầy lửa giận, sát khí trùng trùng, cứ như muốn nghiền nát cô ra rồi bỏ vào bụng, hung hăng và đầy oán khí như quỷ lệ.
Tình Xuyên hơi rùng mình, tại sao anh lại tức giận đến vậy? Cô đã nói gì sai rồi sao?
Mộc Phi thở hắt ra, anh gằn giọng: "Cô nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện ly hôn, tôi sẽ không cho cô và hắn toại nguyện đâu. Cô chỉ có thể là của tôi, mãi mãi là của Mộc Phi tôi."
Dứt lời, anh liền vùi đầu vào cổ của cô, đặt môi lên làn da trắng mềm mại, bá đạo để lại dấu vết của mình như một ấn ký.
Bàn tay hư hỏng của anh luồn vào trong váy cô, sờ soạng lung tung trên đùi cô.
"Á! Anh... anh... anh bình tĩnh lại chút đi." Cô hét lên, cơ thể run rẩy không chút sức lực, cô dường như bị hơi thở nóng hổi của anh bào mòn ý chí.
"Bình tĩnh? Tôi đang rất bình tĩnh, tôi muốn cô phải sinh con cho tôi, mãi mãi ở lại bên cạnh tôi." Anh hung hăng cắn vào cần cổ trắng ngần của cô, sau đó liếm láp vết cắn, vừa đánh vừa xoa, vô cùng dụ hoặc.
"Anh... anh không thể làm vậy với tôi." Cô hét lên, tuyệt vọng cùng với thống khổ, cô không muốn bi kịch diễn ra một lần nữa, cô không muốn.
||||| Truyện đề cử:
Linh Vũ Thiên Hạ |||||
"Cô nghĩ tôi có thể không?" Anh điên cuồng gặm lấy môi dưới của cô, cuồng bạo xâm chiếm, khơi dậy dục vọng đang cháy hừng hực bên trong.
Tình Xuyên khẽ nức nở, cô cảm thấy anh không chỉ bị mất trí mà còn bị điên, anh đúng là điên thật rồi, sao anh có thể làm vậy? Lỡ như sau này anh nhớ mọi chuyện, mọi thứ lại trở về quỹ đạo vốn có của nó, thế thì cô phải tính làm sao?
Tình Xuyên vẫn đang miên man suy nghĩ, chợt...
"Á!"
Anh gấp gáp xé rách váy của cô, thoáng chốc, cơ thể nõn nà của cô đã lộ ra trước mắt anh.
"Hức... đừng... đừng lại đây. Tôi cầu xin anh, mau dừng lại đi." Cô nức nở, cô thật sự đã bị anh doạ sợ.
Nhưng anh vốn không hề để ý đến cô, anh nắm chặt hai tay cô đưa lên đỉnh đầu: "Ngoan một chút thì sẽ không phải chịu đau."
Anh cởi chiếc áo ngực gài trước của cô ra, ánh mắt cuồng dã như thú hoang bắt đầu xuất hiện, anh gặm lấy nhũ hoa của cô, nhẹ nhàng liếm láp xung quanh, sau đó lại không nhịn được mà cắn nhẹ vào bầu ngực của cô.
"Ưm... đừng... mau... dừng lại."
Mộc Phi nhếch môi, anh tay bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, luồn vào trong quần nhỏ của cô, sờ soạng bên ngoài miệng hang.
"Ư... hức... anh bị điếc sao? Tôi nói anh.. a... dừng lại." Cơ thể cô run lên, cô co chân lại, không muốn anh tiếp tục.
"Cô ướt rồi." Anh nhẹ giọng, mang theo sự biến thái và đắt ý, khiến cô vừa xấu hổ lại vừa tức giận, môi mím chặt, không dám nhìn thẳng mặt anh.
Chợt, anh cho một ngón tay vào, khuấy động bên trong cô, nhẹ nhàng đâm vào rồi lại rút ra, miêu tả lại hành động ám muội.
Anh thở hắt, lại một lần nữa chiếm lấy đôi môi sưng đỏ của cô, bên dưới lại cho thêm một ngón tay vào, làm cho cô không khỏi rùng mình, bất giác rên rỉ.
"Cô đã cho hắn ta chạm qua nơi này chưa? Hử?" Anh lạnh giọng, chỉ cần cô nói ra điều gì trái ý anh, anh nhất định cho cô hưởng đủ dày vò.
Cô ấm ức lắc đầu, không dám chọc tức anh thêm nữa.
Khoé miệng anh cong lên, dịu dàng hôn lên mắt cô, liếm đi giọt nước mắt mặn chát của cô: "Ngoan lắm."
"Anh... anh... mau rút ra đi... ư..." Giọng cô run run, đôi mắt long lanh nước mắt.
Anh nghe theo cô, rút ngón tay ra khỏi nơi ẩm ướt, nhưng một giây sau, anh đã cởi quần nhỏ của cô, banh hai chân của ra, cẩn thận nhìn ngắm.
"Á... đừng nhìn..."
Cô đã không còn sức phản kháng, chỉ có thể xấu hổ lấy tay che mặt, giọng nức nở bất lực vang lên.
"Thật đẹp!"
Vừa dứt câu, anh đã cúi người xuống, vùi vào nơi tư mật của anh, dùng lưỡi liếm láp, rồi lại cho hai ngón tay vào.
Tình Xuyên bị anh chọc ghẹo đến mức đầu óc trống rỗng, hai tay siết chặt vào ga giường, eo cong lên.
"A... đừng... ư... ưm... Không được, không được rồi... xin anh đấy."
Ánh mắt anh tràn ngập ý cười, không những không dừng lại mà còn mạnh bạo đâm chọt, lưỡi cũng rất thuần thục.
Bên trong cô bắt đầu co giật, cô cong eo lên, cơ thể vặn vẹo.
"Á..."
Chỉ một lúc sau, một dòng nước từ trong hang nhỏ tràn ra, không thể nào kiềm chế được.