Cô hoảng hốt:
- Anh đưa tôi đến đây làm gì ?
Anh cúi xuống nhìn mặt cô và nói:
- Đến cục dân chính thì tất nhiên là đi đăng ký kết hôn rồi.
Anh nói nhỏ với cô:
- Chúng ta đã nói với ông nội tôi rằng sẽ sớm cho ông thấy chứng nhận kết hôn chúng ta rồi mà.
Thì ra chỗ anh muốn đưa cô tới cục dân chính để thực hiện lời hứa với ông nội Lâm.

Cô hoảng hốt nói với anh:
- Này nhưng hôm nay là chủ nhật đấy.

Với lại tôi không mang theo hộ khẩu.
- Đừng lo.

Nhìn vào đi hôm nay là trường hợp đặc biệt nên họ đi làm nửa ngày.

Vả lại những thứ cần thiết tôi đã chuẩn bị hết rồi
Anh giơ cuốn sổ hộ khẩu của cô lên khiến cô rất ngạc nhiên:
- Làm sao mà anh có được hộ khẩu của tôi vậy ?- Cô thắc mắc.
Anh bình thản đáp:
- Tất nhiên là tôi kêu người đem lên rồi.

Chứ em nghĩ làm sao mà tôi có được.
Anh cầm tay cô và dắt cô vào bên trong:
- Nào\, nhanh lên! Em mà chậm chạp như vậy thì họ sẽ tan làm đấy.
Khi đến Lạc Hy và Lâm Hải Thần chụp ảnh thì Lạc Hy có vẻ hơi lo lắng và sợ sệt.

Anh trấn an cô :
- Em đang sợ đấy à! Theo như tôi biết nhị tiểu thư của Thiên gia được mệnh danh là không sợ trời không sợ đất mà lại sợ đăng ký kết hôn sao ?
- H...Hả! Tôi tất nhiên là không thèm sợ rồi.

Không phải chỉ là đăng ký kết hôn thôi sao.
Anh nhếch mép cười rồi nói với cô:
- Vậy thì vào thôi.

Còn rất nhiều người đang chờ đấy.

Hôm nay tôi không bao trọn cục dân chính này đây nhé.
- Hừ..! Được rồi.

Vào thì vào.
Khi hai người vào trong Lạc Hy đứng cách xa Lâm Hải Thần.

Thợ chụp hình thấy vậy thì nhắc nhở:
- Này hai người đứng gần nhau hơn đi.

Sao mà đứng cách xa nhau thế!
Anh ôm lấy eo cô kéo cô lại gần mình.

Khi thợ chụp ảnh kêu hai người cười lên.

Lâm Hải Thần cười rất tự nhiên còn Lạc Hy thì cười như bị ép.

Thợ chụp hình thấy vậy thì tiếp tục nhắc nhở:
- Này cô gái.

Cô cười tự nhiên hơn chút đi nhìn hai người như vậy cứ như cô gái bị ép vậy
- Tôi xin lỗi.
Cô ngại ngùng xin lỗi thợ chụp hình rồi quay sang liếc anh “tôi đúng là bị anh ta ép mà”.

Cuối cùng hai người cũng đã chụp ảnh xong.

Khi họ xong đi ra ngoài thì có người đưa cho họ hai cuốn sổ màu đỏ ghi chữ “ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa” phía dưới biểu tượng trên giấy đăng kí kết hôn có dòng chữ “ Giấy chứng nhận kết hôn .” Người đưa giấy chứng nhận cho hai người vui vẻ nói: “ Xin chúc mừng hai người! Bây giờ hai ngưởi đã chính thức là vợ chồng.” Nói rồi cô ấy đưa giấy chứng nhận kết hôn cho Hải Thần và Lạc Hy.

Cả hai đồng thanh nói:” Cảm ơn cô .” Lạc Hy cầm giấy chứng nhận kết hôn mà đầu óc rất hoảng loạn “vậy là mình đã kết hôn rồi sao.

Đã vậy người được gọi là “chồng” mình còn lại người mà các cô gái trong nước mơ ước nữa chứ.

Nếu chuyện này mà bị truyền
ra thì mình có bị đám fangirl của anh ta xử lí không nhỉ ?” Khi hai người ra khỏi cục dân chính anh quay sang nhìn cô.

Cô có vẻ hơi trầm tư anh tức giận hỏi cô:
-  Bộ kết hôn với tôi khiến em ủy khuất lắm sao ?
“ Các cô gái trong nước đều mơ ước dù chỉ được mình để ý thôi cũng được.

Cô nàng này kết hôn với mình mà tỏ vẻ như vậy là sao chứ.” Cô đáp lại:
- Không có.

Tôi chỉ là có chút sợ thôi
- Em sợ gì chứ ?
- Tôi sợ nếu sau này chuyện tôi và anh kết hôn bị lộ ra thì tôi có bị đám fangirl của anh xé xác hay không thôi.- Cô miễn cưỡng trả lời anh.
Anh không biết nên vui hay tức giận với cô vì chỉ có cô mới có thể suy nghĩ như vậy:
- Đó là cái em sợ đấy à ?
Bỗng nhiên cô ấp úng nói:
- Nếu như hôm nay được xem là ngày chúng ta kết hôn vậy thì chẳng phải đêm nay sẽ được coi là đêm tân hôn của chúng ta sao.

Tôi..
Cô đỏ mặt và ấp úng nói.

Anh xoa đầu cô và nhẹ nhàng
nói với cô:
- Đừng lo! Trước khi em sẵn sàng tôi cam đoan sẽ không làm gì em đâu.

Yên tâm đi!
Anh nhẹ nhàng hôn vào trán cô và dịu dàng an ủi cô: ”Tôi sẽ chờ đến lúc em tình nguyện.” Cô quay mặt sang chỗ khác và nói với anh:
- Giờ này cũng trễ lắm rồi! Hay chúng ta đến siêu thị mua đồ ăn đi.

Tối nay tôi sẽ làm bữa tối.
Nói rồi cô chạy nhanh đến chỗ xe của hai người.

Anh cười và nhìn theo phía cô chạy “cô ấy đang xấu hổ sao ?” rồi anh nhanh chóng đi nhanh đi đến chỗ cô:
- Này em có cần đi nhanh đến vậy không ? Hay em đang mong tôi nhanh đến bên em hơn.
- Anh im đi.

Anh là tên cuồng tự luyến à ?- Cô hét lên với anh.
Khi hai người đến siêu thị cô nói anh cần chỉnh sửa bề ngoài một chút nếu không bị người ta phát hiện ra thì sẽ phiền phức lắm.

Sau đó cô chỉnh lại tóc cho anh và kêu anh đeo cặp kính anh hay đeo lúc làm việc.

Sau khi hoàn thành “cải tạo” lại vẻ bề ngoài của anh thì hai người vào siêu thị để mua đồ.

Mặc dù vẻ bề ngoài của anh đã được thay đổi nhưng anh vẫn được rất nhiều sự chú ý từ các cô gái xung quanh.”Anh ta đúng là rất dễ thu hút người khác.

Cho dù đã thay đổi vẻ bề ngoài nhưng vẫn thu hút nhiều sự chú ý đến vậy.” Anh nhìn bộ dạng như đang ghen của cô không nhịn được mà trêu cô:
- Này em đang ghen đấy à ?
Cô giận dỗi nói với anh:
- Tôi mới không thèm ghen!
Anh cười và nói:
- Chuyện em ghen vì tôi có nhiều sự chú ý cũng không trách em được.

Ai biểu người con gái nào thấy tôi cũng bị tôi thu hút làm gì.

Đẹp trai\, tài giỏi và giàu có quá cũng không hẳn là tốt lắm.
Cô tức giận nói với anh:
- Anh tưởng anh là đồng nhân dân tệ ai gặp cũng thích à.
Anh thấy cô tức giận như vậy cũng không chọc cô nữa:
- Được rồi.

Em không phải là đang ghen.

Giờ thì chúng ta đi mua đồ ăn thôi.
Sau đó hai người đẩy xe đi mua đồ ăn.

Thấy cô lựa đồ ăn anh vô cùng ngạc nhiên.

Không nhịn được mà hỏi cô:
- Theo như tôi biết Thiên gia vốn dĩ cũng không phải là gia tộc khắt khe với con cháu mà.

Sao tôi thấy cô rành mấy cái này vậy ? Tôi cứ nghĩ là các bữa ăn sẽ do người giúp việc chuẩn bị còn thiên kim tiểu thư như cô không phải làm gì chứ.
Cô vừa lựa rau củ vừa trả lời anh:
- Đừng so sánh tôi với các tiểu thư cao ngạo của những gia tộc kia.

Với cả thân phận hiện tại của tôi cũng không phải là người của Thiên gia.

Tôi biết rõ như vậy chẳng qua là hồi trước tôi đã ra ngoài sống riêng một thời gian nên tôi phải biết làm những thứ để giúp tôi sống chứ.

Nói rồi cô bỏ những rau củ cô vừa lựa vào trong xe.” Thiên gia cho con cháu sống ở bên ngoài sao ? Lạ thật đấy.

Sao chuyện cô ấy từng sống bên ngoài tại sao lúc điều tra mình lại tra không ra chứ.” Cô đột nhiên kêu anh khiến anh giật mình:
- Này! Anh đang suy nghĩ gì đấy.

Đã mua đủ nguyên liệu cho bữa tối rồi.

Chúng ta ra tính tiền thôi.
- Um.
Khi hai người ra tính tiền cô thu ngân vui vẻ nhìn Lâm Hải Thần và hỏi anh:
- Này chàng trai trẻ cháu đi mua đồ với vợ sao ?
Lâm Hải Thần vui vẻ đáp lại:
- Vâng đúng vậy ạ!
Cô thu ngân lại vui vẻ quay sang nói với Lạc Hy:
- Này cô bé! Chàng trai tốt như vậy cháu phải biết giữ đấy.

Bây giờ không còn nhiều chàng trai chịu đi mua đồ với vợ như vậy đâu.
Lạc Hy không biết nói gì cô cười với cô thu ngân.Cô nhìn sang tên thiếu gia đang tự đắc vì mới vừa được khen kia " Anh diễn cũng giỏi đấy nhỉ".

Khi hai người tính tiền xong thì quay về nhà.

Khi về đến nhà, Lâm Hải Thần kêu trợ lí của anh, Hình Khải đi đưa bản photo giấy chứng nhận kết hôn của anh và cô đến cho ông của anh.

"Cuối cùng cũng có người phụ nữ có thể khiến thiếu gia không bài xích" anh vui vẻ nhanh chóng đi làm việc Lâm Hải Thần giao.  Hai người đi cả ngày khi trở về cũng đã sáu giờ tối.

Lạc Hy và Lâm Hải Thần mang đồ vào bếp.

Cô thì dưới bếp nấu ăn còn anh thì ở trên thư phòng làm việc.

Cô nhờ thím Lưu giúp cô chuẩn bị bữa tối:
- Thiên tiểu thư hôm nay là thiếu gia đi mua đồ với cô sao ?- Bảo mẫu thắc mắc
Lạc Hy chăm chú nấu ăn bây giờ mới để ý:
- À dạ đúng vậy.

Hôm nay cháu với anh ấy đi siêu thị mua đồ.
- Thiếu gia đi siêu thị với cô không sợ bị phát hiện sao ? Thiếu gia vốn dĩ là không thích đến những nơi như siêu thị vì cậu ấy vốn dĩ là mắc bệnh sạch sẽ cơ mà.

Khi bảo mẫu nghe Lạc Hy nói hôm nay anh đến siêu thị với cô thì bảo mẫu vô cùng ngạc nhiên.

Lạc Hy vẫn đang chăm chú vào món ăn của mình:
- Hôm nay do cháu thay đổi bề ngoài của anh ấy một chút nên mọi người xung quanh cũng không nhận ra anh ấy.

Tuy đã thay đổi vẻ bề ngoài nhưng mà vẫn thu hút được rất nhiều ánh mắt của các cô gái xung quanh.

Thím Lưu xem giúp cháu món này nếm như vậy vừa ăn chưa ?
Sau khi nấu ăn xong cô nhờ quản gia cô nhờ quản gia kêu anh xuống ăn tối.

Khi anh xuống thì thức ăn cũng đã được bày trên bàn.

Cô thấy anh cứ nhìn vào dĩa thức ăn cô liền lên tiếng:
- Đừng lo tôi không hạ độc vào thức ăn đâu nên anh khỏi lo bị ngộ độc.
- Tôi đâu sợ thức ăn có độc.

Tôi chỉ nghĩ em đã bày biện thức ăn đẹp mắt như vậy thật là không nỡ ăn.- Anh nói với vẻ nuối tiếc.

Cô khẽ cười.

Rồi khoanh tay lại nói với anh:” Đò dẻo miệng”.
Anh quay sang nói với cô:
- Mai cần tôi đưa em đến công ty không ?
Cô quay sang nhìn anh:
- Chắc không cần đâu.

Tại hướng đến Tinh Quang hoàn toàn ngược với hướng với ES mà.

Với lại tôi có thể lái xe đến công ty mà.
Anh hững hờ đáp lại:
- Um.
Sau đó hai người ăn bữa tối trong im lặng.

Khi xong bữa tối thì hai người cũng lặng lẽ quay về phòng của mình.

Hai người ở cùng một căn nhà và hai căn phòng rõ ràng chỉ cách nhau vài bước chân mà cứ thể như hai người
đang ở xa nghìn dặm.

Cô thì vào phòng đi tắm xong rồi thì nằm lên giường nghịch điện thoại.

Anh thì vào phòng sau đó lại mở máy tính làm việc.

Khi cô mở điện thoại lên thì thấy đã gần chín giờ “không ngờ đã trễ đến như vậy rồi” do cả ngày cô không mở điện thoại lên nên khi vào âm báo tin nhắn vang lên liên tục.

Anh trai cô thì nhắn tin hỏi thăm cô và nói với cô rằng ông nội đã giải thích chuyện cô đã ra ngoài ở một thời gian cho cô hai và cậu hai.

Còn bạn thân thì lo lắng cho cô vì không gọi điện được cho cô.

Khi cô gọi lại thì một âm thanh vang tới:
- CẬU CÒN BIẾT ĐƯỜNG GỌI LẠI CHO MÌNH NỮA À! CÓ BIẾT MÌNH LO CHO CẬU THẾ NÀO KHÔNG
Cô nhanh chóng để xa điện thoại khỏi tai của mình và giải thích với bạn cô:
- Mình xin lỗi mà.

Do cả ngày hôm nay mình không kiểm tra điện thoại nên điện thoại của mình hết pin hồi nào mà mình cũng không hay.
Cô bạn kia nghe cô nói vậy thì cũng an tâm hơn phần nào:
- Nghe cậu nói cậu không sao thì mình yên tâm rồi.

Mà hôm nay cậu làm gì mà tắt máy cả ngày vậy.

Mình gọi điện đến Thiên gia thì người giúp việc nói là cậu đã dọn ra ngoài để ở một thời gian rồi.

Có chuyện gì thế ?
- Mình không sao đâu.

Chỉ là tâm trí hơi loạn thôi.
Bạn của cô nghe cô nói vậy thì cũng buồn theo cô:
- Lạc Hy\, hãy nhớ rằng dù có chuyện gì xảy ra tớ cũng sẽ ở bên cậu.

Được chứ ?
Cô nghe thấy vậy thì cũng trở nên vui vẻ hơn:
- Um.

Bữa nào rảnh mình với cậu gặp nhau đi mình có chuyện muốn nói với cậu này..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play