Cái thôn này cực kỳ vắng vẻ, gần như bị núi lớn san sát vây quanh ngăn cách,trong làng không có bất kỳ phương tiện giao thông gì. Ra khỏi thôn chỉ có đúng một con đường đất, mà cái trấn nhỏ gần nhất cũng cách đây rất xa, muốn đi phải tầm một ngày mới tới. Người trong thôn thỉnh thoảng sẽ ra ngoài mua bán vài thứ, mỗi lần đi phải mất đến hai ba ngày.
Thủy Ngân đi tới con đường đó, dừng ở ven đường cắt cỏ cho lợn. Nghĩ tới lọ thuốc trừ sâu tìm được, âm thầm suy nghĩ xem nên ra tay như thế nào.
Lưu Hương Tuyết là một đứa ngốc, lại còn an phận đã nhiều năm, bọn họ đã quen với việc ăn cơm cô nấu, sẽ không có đề phòng gì. Nhưng cô đã ngửi qua lọ thuốc trừ sâu này, mùi có hơi nặng. Những thứ bọn họ hay ăn đều rất nhạt nhẽo, không có mùi vị gì. Nếu bỏ thuốc vào trong đồ ăn sẽ dậy mùi rất rõ, bọn họ cũng không phải loại ngu ngốc; cho nên phải dùng thức ăn có mùi vị nặng để át đi thì may ra có thể.
Cô chỉ có một cơ hội duy nhất, nhất định phải thành công.
Thủy Ngân thẳng người, nhìn sang bên kia sông một chút. Trong làng sẽ có người đi bắt cá để cải thiện sinh hoạt. Bên bờ sông thỉnh thoảng sẽ dạt vào mấy con cá chết. Người trong thôn chả để ý nhiều đến vậy, dù cá chết có hơi bốc mùi cũng sẽ nhặt về ăn, không những thế còn coi nó không khác gì một món ăn ngon.
Nếu có cá chết bốc mùi, bản thân nó đã có mùi lạ rồi thì sẽ dễ hành động hơn nhiều. Đến lúc đó chẳng cần thả quá nhiều thuốc, không đến mức ăn một cái lăn ra chết, chỉ cần bọn họ ngất đi hay nôn mửa, không có sức lực để chống trả là được rồi.
Trên mặt Thủy Ngân vẫn là cái vẻ ngơ ngác ngây ngốc của Lưu Hương Tuyết, ngồi xổm bên bờ sông, nghĩ thầm trong bụng. Nếu không tìm thấy cá chết, có lẽ phải tới hồ nước gần đây bắt mấy con cá nhỏ, loại dài cỡ ngón tay về hầm lấy nước dùng, nói không chừng cũng có thể thực hiện . . .
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT