Hoa Vụ đại khái là bị lý luận của Vọng Sinh dọa sợ rồi, hơn nửa ngày không nói nên lời.


Hoa Vụ nhìn chằm chằm gương mặt kia của Vọng Sinh...... Hắn thật sự là lớn lên quá đẹp.


Hoa Vụ hít sâu một hơi, "Tặng ngươi...... Không thể được."


Thứ đồ này ở trong tay hắn chính là bom không hẹn giờ.


Ai biết tên biến thái này sẽ làm ra chuyện gì chứ!


Vọng Sinh viết hai chữ 'thất vọng' chói lọi ở trên gương mặt tái nhợt, hắn giơ tay lên, kéo sợi tơ hồng trên tóc xuống, đưa cho cô.


Hoa Vụ vừa định nhận, Vọng Sinh lại đột nhiên thu về.


Thất vọng và đáng thương trên mặt hắn, đã biến mất không còn tăm hơi.


Vọng Sinh nắm tơ hồng, khoé mắt lông mày nhiễm ý cười, nhẹ giọng nỉ non: "Sao ngươi lại không dễ lừa như vậy."


Hoa Vụ: "......"


Hoa Vụ nắm lấy cổ tay Vọng Sinh, bạo lực tách tay hắn ra.


Nhưng mà trong lòng bàn tay Vọng Sinh đã không còn tơ hồng.


"Ngươi muốn mổ ta ra một lần nữa không?" Vọng Sinh bắt lấy tay Hoa Vụ, ấn ở trên ngực mình, chớp chớp mắt với nàng: "Nói không chừng lần này có thể tìm được đó."


Nụ cười trên mặt Vọng Sinh, vừa sạch sẽ vừa hồn nhiên.


Chỉ là chỗ sâu thẳm trong con ngươi đen nhánh kia, lại là sóng ngầm dao động khó có thể kiềm chế.


Hoa Vụ gạt tay hắn ra, giữa mày giật giật.


Hay là cứ giết đi.


Dù sao hắn cũng không phải thứ gì tốt, coi như là nữ chính làm việc thiện hàng ngày.


......


......


Hoa Vụ không giết Vọng Sinh -- không phải bởi vì mặt hắn.


Được rồi, cô thừa nhận có một phần nguyên nhân là vậy.


"Ngươi đã làm gì với Cơ Lan hoa thần và Du Loan?" Trong tay hắn chỉ có một đoạn Tiên Khí bản mạng như vậy, sao vẫn có uy lực lớn như thế?


Tiên Khí bản mạng của nữ chính trâu bò vậy sao?


Sao cô sử dụng không đạt được hiệu quả như này?


Hay là dùng Tiên Khí bản mạng của người khác thì sẽ dễ hơn?


Hoa Vụ thấy Vọng Sinh không nói gì, cô lại hỏi lần nữa: "Hoặc là, vì sao ngươi muốn giúp Du Loan?"


Vừa rồi cô thấy Vọng Sinh và Du Loan nói chuyện, giữa bọn họ chắc chắn có quan hệ gì đó.


"Hắn nói hắn thích tiểu hoa thần kia." Lần này Vọng Sinh mở miệng, trong giọng nói có vài phần hưng phấn, như thể mình đã làm một chuyện tốt, "Ta liền giúp hắn."


"Vì sao?"


Vọng Sinh nghiêng đầu, "Thú vị."


"Cơ Lan hoa thần không thích hắn."


"Thì sao chứ, bây giờ nàng ta thích rồi đó." Con ngươi Vọng Sinh đột nhiên sáng ngời, "Nếu ta khiến ngươi thích ta, vậy có phải ta nói gì ngươi sẽ nghe nấy không?"


"???" Nam chính cũng không dám có ý nghĩ kỳ lạ như ngươi! Đầu óc có bệnh à!! Hoa Vụ kéo khoé môi cười như không cười: "Vậy ngươi thử xem."


Ngón tay Vọng Sinh cọ cọ trên quần áo, một hồi lâu lắc đầu phủ định, "Không được."


Tơ hồng là của nàng, nếu lấy chút tơ hồng trong tay hắn ra, chắc chắn sẽ bị nàng nhân cơ hội cướp đi.


Hơn nữa Tiên Khí bản mạng, miễn dịch với chính chủ.


"Nguyệt Hi, Sùng Vân Tiên Tôn đi cùng người khác tới đây." Tinh Bạch Vũ không biết bay ra từ chỗ nào.


Hoa Vụ nhíu mày, sao hắn lại chui ra vào lúc này.


Tinh Bạch Vũ gào nhẹ một tiếng: "Nguyệt Hi, hắn lại muốn bỏ chạy!"


Thân ảnh Vọng Sinh dần dần dung nhập vào tường hoa, hắn vẫy tay với Hoa Vụ, "Thượng tiên, lần sau gặp nha."


"Nguyệt Hi thượng tiên."


Giọng nói Sùng Vân từ nơi không xa vang lên.


Hoa Vụ đành phải từ bỏ chuyện đuổi theo Vọng Sinh, bây giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.


Không thể để Cơ Lan hoa thần xuất hiện ở trước mặt chúng tiên.


Trên người Cơ Lan hoa thần có hơi thở Tiên Khí bản mạng của cô, một khi nàng ta đi ra ngoài, rất có thể sẽ bị người phát hiện.


Cuối cùng chịu liên luỵ sẽ chỉ là cô.


"Sùng Vân Tiên Tôn, ta còn có việc, có rảnh nói sau." Hoa Vụ không nhiều lời với Sùng Vân, túm Tinh Bạch Vũ rồi vội vàng rời đi.


Sùng Vân: "......"


Tiên hầu phía sau Sùng Vân hơi nghi hoặc: "Sao Nguyệt Hi thượng tiên lại chạy đến chỗ này."


Tuy rằng đây không phải chỗ gì cấm kỵ, nhưng khách khứa đều ở phía trước, không có chủ nhân mời, ai lại tự tiện chạy đến phía sau này.


Sùng Vân nhìn mặt tường hoa cách đó không xa một cái, nói với tiên hầu: "Đi thôi."


Tiên hầu nhanh chóng dừng nghi hoặc, "Mời Tiên Tôn qua bên này."


......


......


Chính điện Xu Linh cung.


Trong chính điện đã có không ít người, mọi người tụ tập tốp ba tốp năm, thảo luận về hôn lễ hôm nay.


Chủ nhân Xu Linh cung Hành Dư Tiên Tôn, được một đám người vây quanh chúc mừng.


Hành Dư Tiên Tôn đối với việc con trai mình có thể cưới được Cơ Lan hoa thần, là thật lòng cảm thấy vui vẻ


Gần tới thời gian, Hành Dư Tiên Tôn gọi người tới, thấp giọng hỏi: "Thiên Hậu tới rồi chứ?"


"Vừa rồi nhận được tin tức, Thiên Hậu đã khởi hành từ Lăng Tiêu Điện." Tiên hầu nhỏ giọng trả lời: "Hẳn là nhanh chóng sẽ tới."


Hành Dư vừa nghe, lập tức gọi người ra ngoài điện nghênh đón.


Những người khác nghe nói Thiên Hậu muốn tới, còn ai dám chậm trễ, đi theo Hành Dư cùng nhau ra cửa nghênh đón.


Mấy ngày trước, Thiên Đế nói đã ngộ ra điều gì đó, đi bế quan.


Mọi sự vụ của Tiên giới, đều tạm thời giao cho Thiên Hậu Cửu Hoa quản lý.


Xa giá* của Cửu Hoa từ chân trời tới gần.


*xe của vua chúa.


Lúc xa giá dừng ở đất trống, mọi người vội vàng cúi đầu hành lễ.


Hành Dư Tiên Tôn đi đón: "Cung nghênh Thiên Hậu."


Cửu Hoa đi xuống khỏi xa giá, quét mắt một lượt xung quanh trước, giọng điệu ôn hoà: "Hôm nay không cần đa lễ, theo lý ta nên chúc mừng Hành Dư Tiên Tôn."


"Thiên Hậu có thể tới chủ trì, là vinh hạnh của Xu Linh cung ta đây." Đáy lòng Hành Dư có chút chướng mắt Cửu Hoa, tính ra thì, ả chỉ là một tiểu bối, Xu Linh cung hắn cũng không phải sợ Lăng Tiêu Điện.


Nhưng mà hôm nay Cửu Hoa tự mình tới tham gia tiệc cưới, vậy Hành Dư phải làm đủ lễ nghĩa ngoài mặt, không để người khác bắt được nhược điểm.


Hành Dư mời Cửu Hoa đi vào trong điện.


Cửu Hoa một đường đi qua, ánh mắt vẫn luôn nhìn người xung quanh.


Chỉ là cô không nhìn thấy Nguyệt Hi.


Ả không tới?


Lúc trước sau khi ả Hạ giới về, không biết hàn huyên gì với Sùng Vân, nhưng lúc sau hai người cũng không có liên hệ mấy.


Cả ngày ả cứ rúc trong Kim Ngọc xung, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, cũng không biết làm gì ở bên trong.


Kim Ngọc cung không có tiên hầu gì, chỉ có con chim kia của ả bận rộn cả ngày.


Nhưng con chim kia rất xảo quyệt, muốn bắt nó còn khó hơn làm bất cứ chuyện gì, căn bản không hỏi thăm được tình hình bên trong.


Mà Cửu Hoa cảm thấy quan trọng là ổn định địa vị, phát triển thế lực của mình trước, cho nên sau khi phát hiện Nguyệt Hi và Sùng Vân không có liên hệ gì, ả cũng chỉ phái người giám sát bọn họ.


Thiệp mời của Xu Linh cung chắc chắn phát cho cả Tiên giới, ả ta là một thượng tiên, còn là Nguyệt Lão, ả không thể không nhận được.


Nhưng không phải ai cũng nể mặt Xu Linh cung, cho nên ả ta cũng có thể không tới.


Cửu Hoa cũng không tiện hỏi, cô và Nguyệt Hi không có liên quan gì nhiều, đột nhiên hỏi tới ả, còn hơi kỳ quái.


Cô ta chỉ có thể đi theo Hành Dư tới đại điện trước.


Cửu Hoa đã tới rồi, Hành Dư thấy thời gian đã gần đến, phân phó người bên cạnh: "Có thể đi gọi Du Loan và Cơ Lan hoa thần ra rồi."


......


......


"Tiên Tôn...... Không ổn." Tiên hầu đi mời vợ chồng son vội vàng chạy tới, hoảng loạn mở miệng: "Không thấy Cơ Lan hoa thần."


"Không thấy?"


Giọng Hành Dư rất lớn, đại điện náo nhiệt bỗng chốc yên tĩnh.


Mọi người đều nhìn về phía Hành Dư Tiên Tôn.


"Sao lại thế này?" Hành Dư đứng dậy, "Cái gì gọi là không thấy?"


Tiên hầu: “Phòng Cơ Lan hoa thần có dấu vết đánh nhau, mọi người tìm khắp nơi cũng không thấy Cơ Lan hoa thần đâu, nghi là...... Nghi là Cơ Lan hoa thần bị người mang đi rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play