Tiểu tiên yếu ớt nói: "Thật ra bọn ta cũng chỉ nghe nói thôi......"
Thỉ Giang thượng tiên là thiếu cung chủ Vạn U cung, lúc Cơ Lan hoa thần còn chưa phải là hoa thần, hai người đã quen nhau.
Tuy là Cơ Lan hoa thần đối xử với Thỉ Giang thượng tiên cũng rất lãnh đạm, nhưng so với những người khác, đãi ngộ của Thỉ Giang thượng tiên tốt hơn nhiều.
Về sau lại có người nói từng thấy hai người bọn họ có một vài hành động thân mật......
Có điều hai người đều không thừa nhận, cho nên mọi người cũng chỉ bí mật truyền tai.
Chuyện các nàng đang bàn tán bây giờ, cũng đều là những lời đồn đại đó.
Hoa Vụ hóng hớt xong, để các nàng rời đi trước.
Mấy tiểu tiên cũng không dám ở lại lâu, lần lượt cắm đầu chạy.
"Nguyệt Hi Nguyệt Hi......"
Tinh Bạch Vũ đứng ở trên đầu tường cách đó không xa, khua cánh về phía cô.
Hoa Vụ đi qua: "Sao?"
"Ngươi mau lên đây." Tinh Bạch Vũ hạ thấp giọng, "Có trò hay."
Hoa Vụ nhìn xung quanh, nhảy lên đầu tường.
Phía bên kia bức tường, có một cô nương mặc hỉ phục, đang nói chuyện với một nam nhân.
Chủ yếu là nam nhân nói chuyện, cô nương mặc hỉ phục kia chỉ nghe, trên mặt không có bao nhiêu biểu cảm.
Đây hẳn chính là nhân vật chính của hôm nay -- Cơ Lan hoa thần.
Về phần người còn lại, hình như là vị Thỉ Giang thượng tiên kia.
"Lan Nhi, rốt cuộc vì sao nàng lại...... Có phải là Du Loan uy hiếp nàng hay không? Nàng nói cho ta, ta có thể giúp nàng giải quyết."
"Lan Nhi, nàng nói một câu được không?"
Cuối cùng Cơ Lan cũng mở miệng, giọng lại rất lạnh nhạt: "Thỉ Giang, trở về đi, đừng tới tìm ta nữa."
Nói xong, Cơ Lan xoay người rời đi.
Thỉ Giang theo bản năng giữ chặt nàng ta, nhưng mà Cơ Lan giống như rất phản cảm với hành vi của hắn, trực tiếp động thủ đánh Thỉ Giang một chưởng.
Thỉ Giang cũng không đánh trả, để mặc một chưởng kia trút lên người mình.
Cơ Lan cũng không hề cảm động trước khổ nhục kế của Thỉ Giang, ngược lại càng thêm kiên quyết rời đi.
"Ngươi làm gì vậy?" Tinh Bạch Vũ thấy Hoa Vụ lại sẽ đi theo Cơ Lan rời đi, vội vã theo sau: "Ngươi muốn làm gì hả?"
"Trên người Cơ Lan có sức mạnh Tiên Khí bản mạng của ta......"
"Hả?" Tinh Bạch Vũ lập tức giật nảy lên: "Cái tên bị xa lánh đó!! Hắn muốn làm gì? Không phải là hắn muốn hãm hại ngươi chứ?"
Hoa Vụ đi một mạch theo Cơ Lan.
"Lan Nhi." Du Loan mặc một bộ hỉ phục tương tự gọi Cơ Lan lại.
Cơ Lan liền thay đổi vẻ lạnh nhạt lúc trước, trên mặt lộ ra một chút mềm mại: "Du Loan."
Du Loan tiến lên nắm lấy tay Cơ Lan: "Đi đâu vậy? Sao nàng lại không đợi trong phòng?"
Hoa Vụ quan sát Du Loan tiên quân kia một lát, ngũ quan của hắn thật ra cũng không tính là xấu, chỉ là trên mặt có một mảng đỏ xấu xí, phủ hết nửa khuôn mặt, trông có hơi đáng sợ.
Nhưng Cơ Lan giống như không thèm để ý chút nào, ánh mắt nhìn Du Loan tràn đầy tình yêu dịu dàng.
"......"
Tên tiểu biến thái kia muốn làm gì vậy hả?!
Cầm đồ của cô, ghép cặp bừa bãi khắp nơi!
Du Loan đưa Cơ Lan về phòng, hắn đứng ở ngoài cửa một lát, có một người đi ra từ chỗ rẽ.
"Trời!! Ta đã nói là hắn mà!!" Tinh Bạch Vũ la hét inh ỏi trong tâm trí Hoa Vụ, "Ngươi xem ngươi xem...... Sao hắn lại chạy đến Tiên giới rồi? Tiên giới bây giờ ai cũng có thể lên à?"
Hoa Vụ ấn đầu của Tinh Bạch Vũ, không cho nó gào nữa.
Không biết Vọng Sinh nói gì đó với Du Loan, Du Loan xoay người rời đi, hắn đứng ở hành lang, ngước mắt nhìn qua phía Hoa Vụ.
Ánh mắt của thanh niên nhẹ nhàng bình đạm, giống như ao nước ngày xuân, làn gió xuân gợn lên những gợn sóng lăn tăn, có thể chạm thẳng đến nơi sâu thẳm trong lòng người.
Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như cũ.
Nhưng có vẻ như so với lần gặp mặt trước đó thì càng đẹp hơn...... Không phải càng đẹp hơn, thân thể này của hắn không phải là Tạ Chiết Liễu.
Đây là cơ thể của chính hắn?
"Thượng tiên, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Gần như chỉ trong nháy mắt, bên tai Hoa Vụ đã vang lên giọng của Vọng Sinh.
Tinh Bạch Vũ lập tức bay phành phạch ra xa, hoàn toàn không màng đến an nguy của chủ nhân nó.
Hoa Vụ đã quen với việc bị nó vứt bỏ, ngước mắt nhìn về phía trước.
Vọng Sinh xuất hiện ở trước mặt cô, nụ cười trên mặt lộ ra sự vui vẻ hồn nhiên, như thể thật sự vui mừng khi nhìn thấy cô.
Ánh mắt Hoa Vụ dừng trên tóc Vọng Sinh, chỗ đó có một sợi tơ hồng.
Hoa Vụ giơ tay muốn lấy về, nhưng Vọng Sinh giống như biết cô sẽ làm như vậy, thân hình hơi lóe lên, nháy mắt đã cách xa cô vài mét.
"......"
Còn rất cảnh giác.
Vọng Sinh bất mãn: "Vì sao ngươi luôn muốn đoạt đồ của ta vậy?"
"???" Trời đất!! Hoa Vụ suýt chút nữa đã tức đến mức bật cười, nặn ra một nụ cười công nghiệp giả dối:
"Nếu ta nhớ không lầm, đó là do ngươi cướp từ chỗ ta."
"Nhưng bây giờ nó đã thuộc về ta, vậy thì chính là của ta." Vọng Sinh sờ lên tơ hồng trên tóc, "Ta rất thích nó, đừng giành với ta nữa."
Vọng Sinh đột nhiên che ngực lại, ho khan, một bên khụ khụ một bên nói: "Ta là người bệnh."
"Dù ngươi có là người chết cũng không được."
"Ta chính là."
"......"
Hoa Vụ lười nói mấy lời vô nghĩa với hắn, bay vút qua, trực tiếp ra tay cướp...... Không, lấy đồ của cô về!
Vọng Sinh không đánh trả, nhưng cũng không để cô tuỳ ý bắt được giống lần đó, chỉ là không ngừng lợi dụng năng lực tốc biến của mình để tránh khỏi Hoa Vụ.
Hai người ngươi tới ta đi, cảnh sắc xung quanh không ngừng thay đổi, cũng không biết đã đến nơi nào.
Hoa Vụ như bị Vọng Sinh làm phiền, không còn tâm trạng dây dưa với hắn nữa, đột nhiên lấy tơ hồng ra, quăng ra quấn lấy eo của Vọng Sinh.
Vọng Sinh tránh thoát theo bản năng, nhưng chỉ giây tiếp theo hắn liền phát hiện bản thân không tránh được.
Chỗ bị tơ hồng quấn lấy như bị thứ gì đó đốt cháy, đau đến mức khiến lông mày hắn nhíu chặt lại.
Hoa Vụ bước vài bước qua, đè hắn lại rồi gỡ tơ hồng trên tóc hắn xuống.
Vọng Sinh không phản kháng, chỉ che đôi môi tái nhợt lại rồi ho khan: "Khụ khụ khụ......"
Hắn ho rất mạnh, hốc mắt đã hơi đỏ lên.
Vọng Sinh dựa lưng vào một bức tường, khắp tường được bao phủ bởi dây leo, những đóa hoa diễm lệ nở ra trên dây leo, thanh niên đè lên cành hoa, bởi vì ho quá mạnh, gương mặt hơi ửng đỏ lên.
Hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn Hoa Vụ đang gỡ tơ hồng trên tóc hắn xuống, ánh nước trong hốc mắt ửng đỏ hiện lên, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt hắn.
Hoa Vụ: "????"
Thanh niên im lặng rơi nước mắt, hình ảnh kia chẳng khác gì Hoa Vụ là một tên ác bá, đang bắt nạt hắn.
Thanh niên lặng lẽ rơi nước mắt, những đóa hoa diễm lệ phía sau lưng làm nền cho hắn, lộ rõ vẻ mong manh dễ vỡ, khiến người ta phải thương tiếc.
Hình ảnh kia đã tác động sâu sắc vào thị giác của Hoa Vụ.
Nhưng lý trí rất nhanh đã chiếm thế thượng phong, cảnh giác nhìn hắn, "Ngươi khóc cái gì?"
Đôi môi tái nhợt của thanh niên khẽ mấp máy: "Có thể đừng cướp nó đi được không?"
"Đồ của ta mà."
"Ngươi tặng ta được không."
"Không được."
Thanh niên cắn môi dưới, "Vậy ngươi muốn như nào mới có thể tặng ta."
"Như nào cũng không tặng ngươi." Hoa Vụ thờ ơ.
Lông mi ướt dầm dề của Vọng Sinh buông xuống, tạo ra một mảng tối nhỏ dưới mí mắt tái nhợt của hắn.
Ngay tại lúc Hoa Vụ đang muốn tiếp tục gỡ tơ hồng trên tóc hắn, thanh niên đột nhiên cúi người xuống, đôi môi tái nhợt đè lên môi cô.
"!!!" Ai cho ngươi dán!!
Vọng Sinh không biết hôn môi, hắn chỉ đè lên Hoa Vụ, đáy mắt có sự hoang mang, nhưng hắn đã nhanh chóng nghĩ đến thứ gì đó, khẽ cọ vào môi cô.
Hoa Vụ giữ bả vai hắn, ấn hắn về lại tường, "Ngươi làm gì vậy?"
Vọng Sinh nhìn cô đầy vô tội: "Ta từng thấy có người hôn đối phương, đối phương liền tặng đồ cho hắn, ta hôn ngươi, ngươi cũng phải tặng đồ cho ta."
“???”