Ánh mắt Bảo Nhi nhảy lên, hắn không dám xác định kết quả.  

- Muội đi xem một chút.  

Ánh mắt Bối Nhi khẽ đảo, lập tức biến mất tại chỗ.  

Phanh Phanh.  

Trong khoảng thời gian ngắn, trong hậu sơn vang lên thanh âm trầm thấp, bạo liệt kinh người.  

Trên một ngọn núi lúc này có mấy đạo thân ảnh đứng đó, trong đó có hai người là Thánh Thủ Linh Đế và Hàn Băng Tôn giả. Hàn Băng Tôn giả hiện tại có danh xưng là Hàn Băng đại Đế, tuyên cáo toàn đại lục gia nhập Phi Linh môn.  

- Thiên phú của tiểu tử Lục Kinh Vân này quả thực đủ khủng bố a, mười ba tuổi đã là Vũ Vương, trong lục đại Nhân Hoàng tộc không có ai có thể so sánh được với nó. Vừa là Linh Vũ Song tu cùng với vũ giả toàn hệ.  

Hàn Băng Đại đế nhìn ba đạo công kích va chạm với nhau không phân thắng bại phía dưới, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.  

- Vừa mới đột phá Vũ Vương nhất trọng và Linh Vương nhất trọng không ngờ đã có thể cùng với Hồng Chí Vũ Vương ngũ trọng, còn có Niếp Phong Vũ Vương ngũ trọng chiến một trận mà không rơi vào thế hạ phong. Tiểu tử này quả thực đủ khủng bố.  

Thánh Thủ Linh Đế cũng có chút kinh ngạc.  

- Hai tiểu tử Niếp Phong và Hồng Chí này đều có tu vi Vũ Vương ngũ trọng, thế nhưng thực lực của bản thân không phải người bình thường có thể so sánh được. Phi Linh môn có Hồng Chí nhanh nhạy, Niếp Phong trầm ổn đã là may mắn. Hiện tại lại có thêm tiểu tử biếи ŧɦái như Lục KInh Vân. Tiểu tử này rất tà khí, đợi một đoạn thời gian nữa, Phi Linh môn lo gì không hưng thịnh a.  

Hàn Băng Đại Đế nói.  

- Nếu như Lâm Thiên sư đệ và Nam thúc còn có mặt, hiện tại Phi Linh môn đủ để chống lại với bất luận một sơn môn nào.  

Sát Phá Quân nói.  

- Lâu như vậy, sợ là...  

Trong mắt Thiên Địa nhị lão hiện lên sự ngưng trọng, trong lòng lo lắng.  

Trường bào trên người Thánh Thủ Linh Đế tung bay, mái tóc dài màu đen phiêu đãng, nói:  

- Yên tâm đi, ta có tự tin, tiểu tử kia không có việc gì, còn có một đường sinh cơ.  

- Đoan Mộc huynh, chẳng lẽ huynh có phát hiện gì sao?  

Hàn Băng Đại Đế lập tức hỏi Thánh Thủ Linh Đế, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn về phía Thánh Thủ Linh Đế.  

- Ta không biết nói như thế nào, tóm lại ta có một ít chắc chắn. Ít nhất tiểu tử Lục Lâm Thiên kia còn có một đường sinh cơ.  

Thánh Thủ Linh Đế nói, khi hắn còn là linh hồn thể đã gặp được một màn kinh khủng trong đầu Lục Lâm Thiên. Có lẽ đây sẽ là một đường sinh cơ cũng không biết chừng. Chỉ là hắn cũng không có cách nào khẳng định.  

- Hy vọng Nhị thiếu gia sẽ không xảy ra chuyện gì. Tam tiểu thư đi Độc Cô gia tộc, Đại thiếu gia vẫn còn ở trong Chu Tước Hoàng tộc. Không nên xảy ra chuyện gì mới tốt. Đợi sau khi Nhị thiếu gia xuất hiện, chính là lúc Thiên Địa minh trả giá.  

Hàn mang trong mắt Lệ Quỷ bắn ra.  

- Tâm Đồng đi Độc Cô gia, muốn tiến vào trong mật địa của Độc Cô gia tộc tu luyện vì muốn báo thù cho Đông Vô Mệnh. Không ngờ cảm tình của đứa nhỏ này với Đông Vô Mệnh lại sâu như vậy. Có Độc Cô Cảnh Văn ở đó, nếu như có thể đi vào sẽ nhận được chỗ tốt cực lớn. Kim Huyền huynh lúc trước trở về có nói, Dương Quá vẫn còn ở trong thánh địa Niết Bàn dục hỏa của Chu Tước Hoàng tộc tu luyện. Nể mặt Thanh Long Hoàng tộc, tăng thêm Kim Huyền dường như cũng có một ít giao tình với mấy lão nhân trong Chu Tước Hoàng tộc, cho nên mới có thể ở lại tới hiện tại mà không bị đuổi ra. Sợ rằng khi hắn đi ra, thực lực sẽ tiến bộ không ít.  

Thánh Thủ Linh Đế nói.  

- Hy vọng tất cả còn một đường sinh cơ.  

Hàn Băng Đại Đế nói.  

- Ba người bọn chúng hẳn là bất phân thắng bại.  

Hắc Vũ nhìn qua ba đạo thân ảnh trong sơn mạch phía trước.  

- Ba tiểu gia hỏa khủng bố.  

Tạ Thiên kinh ngạc nói.  

- Hòng Chí và Niếp Phong đều cường hãn và khủng bố. Thế nhưng Lục Kinh Vân lại biếи ŧɦái. Ta đoán, không cần tới hai mươi năm sợ rằng tiểu tử này sẽ vô cùng mạnh mẽ.  

Sát Phá Quân nhìn phía trước nói.  

- Ngược lại ta lại lo lắng tiểu tử Lục Kinh Vân này đột phá quá nhanh, làm ảnh hưởng tới căn cơ. Như vậy có lẽ là một chuyện không tốt.  

Hàn Băng Đại Đế có chút lo lắng nói. Hắn tu luyện tới cấp độ như hiện tại đương nhiên cực kỳ rõ ràng sự lợi hại bên trên con đường tu luyện.  

- Ta cũng có chút lo lắng, thế nhưng ta đã âm thầm quan sát qua tiểu tử Lục Kinh Vân này. Tiểu tử này tu luyện khắc khổ, trình độ khắc khổ so với Niếp Phong và Hồng Chí còn lớn hơn nhiều. Quan trọng nhất là tôi luyện tâm trí, cũng cực kỳ khủng bố.  

Thánh Thủ Linh Đế do dự một chút rồi nhìn mọi người nói:  

- Ta hoài nghi, tiểu gia hỏa Lục Kinh Vân những năm này xông xáo bên ngoài, sợ rằng đã nhận được một ít cơ duyên, dường như có người âm thầm chỉ điểm.  

- Có lẽ là không a. Nếu như thực sự có người thì sẽ bị chúng ta phát hiện.  

Hàn Băng Đại đế suy nghĩ một lát rồi lại nói:  

- Coi như thực sự là có, đó cũng là chuyện tốt. Chỉ cần vô hại chúng ta cũng không cần nhúng tay vào. Để cho tiểu gia hỏa kia tự mình xông xáo đi. Chỉ có tự bản thân mình tôi luyện mới có thể cảm ngộ được. Đối với con đường tu luyện sau này có tác dụng vô cùng quan trọng.  

Lúc này dường như Sát Phá Quân nghĩ tới cái gì đó, nói:  

- Tiểu tử nghe nói còn hai tháng nữa là đại hội thi đấu giữa đám người trẻ tuổi của Đế Đạo minh, lần trước dường như Lục Kinh Vân không có tham gia a.  

Vào đêm, trời xanh bị màn đêm bao phủ, trên bầu trời xuất hiện vầng trăng sáng, từng ngôi sao lập lòe trên bầu trời.  

Trong bầu trời đêm yên tĩnh, tại một đình viện yên tĩnh trong sơn mạch liên miêng vang lên một tiếng hét lớn mờ mịt:  

- Vì cái gì vẫn chưa được? Vì cái gì lại không được?  

- Thiếu gia, chuyện này không liên quan tới chúng ta a. Chúng ta đã cố hết sức, có thể thứ đồ chơi kia của người không còn dùng được nữa.  

Trong phòng có mấy thanh âm nữ tử mang theo sự kinh hãi cùng với bất an truyền ra.  

- Lăn, cút hết cho ta.  

Tiếng quát giận dữ vang lên, mấy nữ tử xinh đẹp trên người trần trụi không một mảnh vải, chỉ có bộ vị bí ẩn bị che khuất một chút, đôi chân trắng nõn, mang theo sự hoảng sợ từ trong phòng chạy ra.  

- Vì cái gì? Tại sao lại còn chưa được?  

Trong phòng lúc này đều là chăn gối mất trật tự đầy trên mặt đất, Gia Cát Tử Vân mặc đúng chiếc quần đùi, mái tóc rối bời, hai mắt đỏ thẫm giống như đang nổi điên, miệng rít gào không ngớt.  

- Tử Vân, con thế nào rồi?  

Gia Cát Tây Phong tới phòng, khuôn mặt có chút lo lắng.  

- Vẫn chưa được, vì cái gì vẫn chưa được?  

Gia Cát Tử Vân rít gào nói, mệnh căn của hắn bị kéo đứt, tuy rằng sau đó nhặt lên, cũng phục dụng không ít đan dược, khôi phục công năng bình thường, thế nhưng duy chỉ có công năng quan trọng nhất lại đánh mất. Đã nhiều năm qua vẫn không dùng được. Cho dù động thế nào vẫn mềm nhũn.  

- Tử Vân, con đừng vội, nhất định sẽ có biện pháp. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play