“Tôi nói anh không mời nổi là không mời nổi!"

Trương Trần lạnh lùng n thoại ra gọi tới một dãy số anh đang ở đâu?"

nh cũng lấy điện "Vương Hiển Chỉ,

"..", ở bên kia điện thoại, Vương Hiển Chỉ hơi sửng sốt, ông ấy nhìn cô cháu gái cưng của mình, cười khổ nói: "Chú em, anh đang hái thuốc trên Hoa Sơn, sao cậu nổi giận đùng đùng vậy?”

"Lát nữa sẽ có người gọi điện cho anh, bất kể chuyện gì thì anh cũng cứ từ chối cho eml"

Dứt lời, Trương Trần tắt máy cái rụp.

Mạnh Thanh Vân và bác sĩ phẫu thuật chính há hốc mồm, sau đó cười phá lên.

"Ha ha, Trương Trần ơi là Trương Trần, hài chết mất, anh là tên hề à?”

"Gọi điện cho Vương Hiển Chi, còn dùng giọng điệu ấy, anh là ai? Anh dựa vào cái gì?"

"Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!", bác sĩ mổ chính cũng không nhịn được nói một câu.

Vương Hiển Chỉ là ai? Ngay cả một số ông trùm cũng phải kính trọng ông ấy, dù sao chẳng ai dám bảo đảm rằng mình không ốm đau gì, nhưng cậu thanh niên này đúng là ngông cuồng.

Không biết anh có thực lực ấy hay là bị điên nữa.

Đương nhiên là mọi người nghiêng về điều thứ hai hơn, dù sao khả năng xảy ra điều thứ nhất chẳng khác nào tỉ lệ trúng xổ số.

Phương Thủy Y cũng không nhịn được nữa, cô lạnh giọng quát: "Anh chưa đủ mất mặt hay sao? Anh có biết là mình giống một thăng hề lắm không hả?"

"Thủy Y, sao em cứ không chịu tin anh vậy?", Trương Trần bất đắc dĩ nói.

Phương Thủy Y cười lạnh một tiếng, nói: "Tin anh, tôi lấy gì để tin anh? Anh không ý thức được mình là cái thá gì sao? Vương Hiển Chi là ai? Anh suốt ngày ru rú trong nhà, sao lại quen biết người ta, còn nói với giọng điệu ấy, làm bộ làm tịch thì cũng phải có logic chứ!"

"Bây giờ anh cút đi cho tôi, tôi nói rồi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"

Trương Trần trầm mặc một lúc mới nói: "Em đợi lát nữa chẳng phải sẽ biết sao?"

Phương Thủy Y không nói được gì nữa, cô nổi giận quay lưng đi, không nhìn thấy cũng sẽ đỡ bực hơn.

"Ha ha, Thủy Y, đừng giận, cô không cần để ý tới loại người này, anh ta không ý thức được vị trí của mình đấy mà!", Mạnh Thanh Vân an ủi.

Không bao lâu sau, điện thoại của Mạnh Thanh Vân lại vang lên, Phương Thủy Y vội vàng nhìn sang. Mạnh Thanh Vân cười gật đầu, sau đó mới bắt máy.

"Bố à?" "Cái gì? Sao lại thế?"

Nhìn thấy vẻ mặt của Mạnh Thanh Vân, mọi người cảm thấy không ổn, Phương Thiên Bàng không nhịn được hỏi: "Chuyện gì vậy?”

"Cháu, người nhà cháu nói là hôm nay ông Vương Hiển Chi có việc quan trọng phải làm", Mạnh Thanh Vân ngẫm nghĩ rồi nói.

"Chuyện quan trọng? E là Vương Hiển Chi chẳng thèm nể mặt cái người trong điện thoại đâu nhỉ?", lúc này Trương Trần mới cười lạnh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play