Mọi người nhìn lại, ánh mắt Mạnh Thanh Vân lạnh lùng cực độ, cười lạnh nói: “Tôi không mời được, lẽ nào anh mời được”.

“Tất nhiên”, Trương Trần gật đầu, nói.

“Pụp", Mạnh Thanh Vân bật cười, nhìn hai bố con Phương Thiên Bàng, nói: “Bác trai, thời gian không còn nhiều, nếu như Trương Trần có cách thì tất nhiên không phải khiến Thủy Y chịu thiệt rồi”.

“Tiểu Mạnh, cháu nói gì vậy, con bé Thủy Y nhà bác có thể đi theo cháu thì sao gọi là thiệt được?”, Phương Thiên Bàng nói có chút bất mãn. Ông ta càng nhìn càng thấy ưng Mạnh Thanh Vân, còn càng nhìn Trương Trần thì càng thấy ghét.

“Thủy Y! Trương Trần đến đúng lúc lắm, đừng nghe nó nói linh tinh nữa, con mau ly hôn với nó đi, sau đó đính hôn với Tiểu Mạnh. Mấy năm nay con cũng đúng mực với Trương Trần rồi”.

Phương Thủy Y thấy vô cùng khó quyết, đây không phải là vấn đề ly hôn hay không mà căn bản là cô không thích Mạnh Thanh Vân, đây mới là điểm mấu chốt.

Nhưng nếu như cô không đồng ý thì gia tộc nhà họ Mạnh dựa vào đâu mà giúp nhà cô? Đây là việc dùng tiền cũng không làm được?

“Trương Trần! Anh cút đi cho tôi”, Phương Thủy Y nhìn Trương Trần với vẻ ghét bỏ, cô lớn tiếng mảng.

“Anh là người đàn ông của em cơ mà”, Trương Trần bình thản nói.

“Anh có xứng không?”, Phương Thủy Y lạnh lùng nói.

“Anh Mạnh, nếu như tôi đồng ý với anh thì người nhà anh có thể mời Vương Hiển Chi đến giúp mẹ tôi không?”, Phương Thủy Y nhìn Mạnh Thanh Vân hỏi với ánh mắt đầy hy vọng.

Mạnh Thanh Vân thì cười lạnh một tiếng, cái gì mà đính hôn hay không, vợ của hắn nhất định phải là môn đăng hộ đối. Còn Phương Thủy Y thì sao, với hắn, nếu thành “đồ chơi” cho hắn thì hợp hơn.

Tất nhiên chuyện này cũng như việc huấn luyện đại bàng vậy, không cần vội. Đợi khi tính khí Phương Thủy Y dễ chịu dần thì hắn có thể làm gì thì làm.

“Ha ha! Thủy Y, cô yên tâm, tôi không ép cô. Mặc dù tôi thích cô nhưng tôi nghĩ rằng chuyện này nên cả hai bên tình nguyện, chúng ta cứ thể hiện ý trước, nếu không tôi cũng khó ăn nói với người nhà”, Mạnh Thanh Vân nói đến đây thì cũng phần nào thể hiện ra ý của hắn rồi.

Lời này vừa dứt, bất luận là Phương Thủy Y và Phương Thiên Bàng đều tăng thêm thiện cảm với hắn. Rõ ràng hắn đang nắm thóp nhưng lại không thừa lúc người khác gặp nguy mà lợi dụng, điều này khiến họ rất cảm động.

“Vậy thì được”, Phương Thủy Y gật đầu, nói: “Anh Mạnh, nếu như anh mời được thần y Vương Hiển Chỉ thì anh nói gì tôi cũng nghe”.

“Cô yên tâm, giờ tôi sẽ bảo người nhà liên hệ luôn”, trong lòng Mạnh Thanh Vân mừng thầm, dường như hắn đã nhìn thấy cảnh Phương Thủy Y không do dự gì mà nằm trên giường. Lúc đó hắn chính là chủ nhân đang cầm roi quất lên người đẹp.

“Trương Trần như mày biết võ thì đã sao, vợ mày sang tay tao rồi thì mày làm gì được”, Mạnh Thanh Vân cười nghĩ thầm, lấy điện thoại ra gọi cho người nhà.

“Bố ơi, chỗ con xảy ra chút chuyện, bố tận dụng mối quan hệ liên lạc với Vương Hiển Chỉ được không?”

“Vâng, con đợi tin từ bố”, Mạnh Thanh Vân đặt điện thoại xuống, đắc ý nhìn Trương Trần, sau đó nói với Phương Thủy Y: “Thủy Y! Cô yên tâm, bố tôi đã liên lạc rồi, tin là sẽ nhanh có kết quả thôi. Bác gái chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play