"Trương Khánh Long, ông định cố chấp mất khôn thật hả? Nếu chính nhà họ Trương muốn chết thì ông có thể nói một tiếng!", Mạc Khai Sam nhìn Trương Khánh Long với vẻ mặt lạnh lùng.

Triệu Chí Hào thì ông ta chẳng ngó ngàng gì tới nữa, nói với họ thì chẳng khác gì nước đổ lá khoai, vậy nên ông ta cũng chẳng thèm nói những lời uy hiếp Triệu Chí Hào nữa.

Đám người nhà họ Trương thì cuống lên, bọn họ không muốn mất cả chì lẫn chài.

Phiền Đại Phương vội vàng nói: "Ông Mạc, xin ông hãy bớt giận, để tôi khuyên ông ấy".

"Lão già, ông muốn vì bọn họ mà hi sinh nhà họ Trương à, ông có thấy thẹn với tổ tông không?", Phiền Đại Phương quay đầu lại quát to với Trương Khánh Long.

"Ông Mạc, tôi đã tuyên bố rồi, Phương Thủy Y không còn là người của nhà họ Trương chúng tôi nữa. Ông yên tâm, chúng tôi nhất định cho ông một lời giải thích về chuyện này".

Mạc Khai Sam lạnh lùng gật đầu.

"Cái nhà họ Trương này là nhà họ Trương của bà hay là nhà họ Trương của tôi?", Trương Khánh Long lạnh lùng hỏi, sự nhãn tâm của vợ mình khiến ông ngỡ ngàng.

Hơn nữa nhà họ Trương đã chẳng còn mặt mũi gì để bàn nữa rồi, ngay trước mặt mười mấy gia tộc tỉnh An Hoa và người của một nửa Hoài Bắc, nhà họ Trương ông cúi đầu đẩy người nhà ra, e rằng sau này bọn họ sẽ phải khom lưng suốt.

"Bố, mẹ cũng có cái lý của mẹ, bố nghe mẹ một lần đi!", Trương Thông do dự một lát rồi chậm rãi lên tiếng.

Đám con trai con gái của Trương Khánh Long cũng nhao nhao hùa theo.

Cảnh tượng này khiến Trương Khánh Long không nói ra được một chữ nào nữa, không ai nghe lời ông nữa rồi.

"Cô Phương, đây là cơ hội cuối cùng của cô, ông Mạc có lòng khoan dung, cô quỳ xuống nhận lỗi, chắc chăn ông Mạc sẽ không làm khó cô quá mức", bà cụ Trương nói lạnh lùng.

Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng đều trợn tròn mắt, bọn họ nhìn Phiền Đại Phương với vẻ mặt không thể tin được. Phương Thủy Y quỳ trước mặt bọn họ là rất bình thường, nhưng quỳ trước mặt đám người nhà họ Hàn, đây gọi là cái gì? Sỉ nhục người ta sao?

Nhưng lúc này ngay cả ông cụ Trương còn chẳng làm gì được, bọn họ có thể làm gì được đây?

"Sao Trương Trần vẫn chưa về?", Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn cũng sốt ruột lắm rồi, nếu bọn họ còn chen ngang nữa thì sẽ chuốc thêm bao nhiêu thù oán mất.

"Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Quỳ xuống!", Phiền Đại Phương lại thúc giục một lần nữa.

"Quỳ xuống, quỳ mau lên!", những người khác trong nhà họ Trương cũng rối rít thúc giục, gây sức ép cho Phương Thủy Y. Hiển nhiên, để nhà họ Trương không phải chịu tổn thất, ai nấy đều quăng hết lương tâm đi rồi.

Cảnh tượng này khiến Triệu Chí Hào nổi giậ ông ta nghiến răng nói: "Bà già, bà sẽ phải hối hận!"

"Hối hận? Điều tôi hối hận nhất là đã để đám vong ân phụ nghĩa này vào nhà họ Trương!", bà cụ hừ một tiếng, không dao động chút nào.

Lúc đầu khi Mạc Khai Sam chưa xuất hiện, bà †a còn có thể giả vờ câm điếc, nhưng tình huống lúc này đã khác rồi.

Phương Thủy Y tuôn trào nước mắt, hiện tại cô chỉ cảm thấy bất lực, không có một ai để dựa vào, ngay cả bà ngoại ruột của cô còn như thế, cô có phản kháng thì cũng làm được gì?

Những người làm đại diện như nhà họ Hàn, nhà họ Hoàng và nhà họ Nam đều sầm mặt không nói câu gì, Mạc Khai Sam cũng đứng thẳng ở đó. Ông ta nhất định phải lấy lại thể diện, chứ không phải là đang làm khó một con nhóc.

"Nếu tôi quỳ, các ông có tha cho gia đình chúng tôi không?", lúc này Phương Thủy Y ngẩng đầu nhìn Mạc Khai Sam, nói từng chữ từng chữ một.

Ý của cô đã rõ lắm rồi, chỉ cần Mạc Khai Sam gật đầu, cô sẽ quỳ xuống ngay.

Thế nhưng Mạc Khai Sam lại lắc đầu, nói một cách lạnh lùng: "Chỉ có thể hứa giữ mạng cho các người, sau đó phải xem biểu hiện của các người".

"Các người thật to gan, tôi chỉ ra ngoài một lát mà dám đụng vào vợ tôi!"

Lúc này, một giọng nói lạnh lão vọng tới. Trương Trần sải bước vào trong, sắc mặt âm u như mực, sát khí ngập tràn trong đôi mắt.

Rồng có vảy ngược, chạm vào sẽ phải chết. Bọn họ có gây hấn với Trương Trần thế nào thì anh cũng sẵn sàng đón nhận, nhưng lấy một cô gái ra để ra oai phủ đầu thì đúng là hành vi của kẻ tiểu nhân.

Trương Trần bước vào trong, anh nhìn chăm chằm Phiền Đại Phương và nói tiếp: "Nhất là bà! Bà già, bà to gan lắm, hôm nay nể mặt bà có quan hệ máu mủ với vợ tôi nên tôi không đánh bà, nhưng bà phải nhớ lấy, lần này không đánh bà, không có nghĩa là lần sau tôi sẽ tha cho bài"

"Trương Trần tôi sẽ đứng ở đây, ai có chiêu trò gì thì cứ việc bày ral"

Trương Trần nói gãn từng chữ một, tay phải của anh ôm lấy Phương Thủy Y, nhìn mấy chục người ở đây mà không sợ hãi chút nào.

Giờ khắc này, ngay cả những người đối đầu với Trương Trần như Hàn Đông Vũ và Trương Thiên Lỗi đều phải thừa nhận rằng Trương Trần rất đàn ông, nhưng như vậy thì có tác dụng gì, sẽ chỉ chết nhanh hơn thôi.

Còn Phương Thủy Y thì chẳng nghĩ gì nữa, cô nép vào lòng Trương Trần, chỉ cảm thấy vô cùng yên tâm.

"Hỗn xược, thằng con hoang, dám láo với mẹ, tao phải chém mày!", bốn anh em Trương Thông, Trương Lập quát lớn, định xông lên quần ẩu Trương Trần.

Bà cụ thì hô hào gọi người tới đánh chết Trương Trần, bà ta ngần này tuổi rồi, chưa từng bị một thằng oắt chỉ thẳng vào mũi mắng như thế.

"Dừng tay lại ngay!", Hàn Minh Ninh đang vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh này, ông ta cũng đoán ra được rằng đã xảy ra chuyện gì đó trong lúc bọn họ ra ngoài, cảm thấy vô cùng đau đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play