"Ha ha, vì sao tôi phải cược với anh?"

Mạc Khai Sam cười khinh thường, nói: "Một con kiến hôi, tôi có thể nghiền chết bất cứ lúc nào!"

"Ồ", Triệu Chí Hào thản nhiên gật đầu, gọi bừa một người tới, nói: "Ra ngoài tìm anh Trương, bảo anh ấy tới đây".

"Vâng", người kia lập tức đáp lời rồi đi ra ngoài.

"Ông chủ Triệu, đây là chuyện riêng của nhà họ Trương chúng tôi, chưa đến lượt ông can thiệp vào đâu nhỉ?", lúc này, bà cụ Trương nói với vẻ mặt đen kịt.

Mấy người Hàn Minh Hà và Nam Kim Cương cũng nhíu mày nhìn về phía Triệu Chí Hào, nhưng hôm nay bọn họ và Triệu Chí Hào đều phải giải quyết chuyện này cho ra lẽ.

Đòi đánh gãy chân tay Hàn Đông Vũ ngay trước mặt bọn họ, đồng thời còn ngông cuồng đánh cược với ông Mạc.

Chuyện đã đến nước này, Triệu Chí Hào cũng không định nể mặt những người này. Mặc dù ông ta chỉ là ông trùm ở Hoài Bắc, nhưng những năm qua đã trải qua không ít sóng gió, ông ta lập tức nhìn về Phiền Đại Phương với ánh mắt trào phúng, nói: "Nể mặt bà thì bà biết điều đi, bà tưởng chúng tôi nể mặt nhà họ Trương mới tới đây thật hả?"

"Ông..", Phiền Đại Phương tức đến mức run rẩy cả người, tục ngữ nói đánh người không đánh vào mặt, Triệu Chí Hào lại vả đôm đốp vào mặt bà ta.

Thế nhưng Triệu Chí Hào vẫn chưa nói hết, ông ta tiếp tục nói: "Chẳng phải bà nói Phương Thủy Y không liên quan gì tới các người sao? Vậy bà không tranh thủ đi chuẩn bị quan tài cho cái thân già của bà đi, ở đây góp vui làm gì?"

Chỉ hai câu nói ngắn gọn của Triệu Chí Hào đã khiến đám người nhà họ Trương tức đến mức muốn nhao lên liều mạng, nhưng nhìn những người mà Tôn Khuê Sơn đưa tới, bọn họ chỉ có thể tạm thời dẫn suy nghĩ này xuống.

"Tôi không nói nhiều nữa. trước khi Trương Trần trở về, tôi cũng muốn xem thử ai dám động vào cô Phương!", Triệu Chí Hào cười lạnh một tiếng, sau đó lại ngồi xuống cạnh Tôn Khuê Sơn.

Bên ngoài, ở phía đông vườn hoa, một chàng trai trẻ tuổi và một người đàn ông trung niên đang trò chuyện với nhau, chàng trai trẻ lấy một cuốn sổ đỏ ra khỏi túi trong của chiếc áo.

"Cảnh sát Hàn, xem đi", Trương Trần cười nói.

Hàn Minh Ninh nhíu mày, ông ta ăn cơm nhà nước, đương nhiên biết cuốn sổ đỏ này có ý nghĩa gì, thế là ông ta không nói gì thêm, lập tức mở cuốn SỔ ra.

"Người bí ẩn đã thắng Hàn y và làm sôi trào mạng internet một thời gian trước chính là cậu?", nhìn dòng chữ mạ vàng trên cuốn sổ, Hàn Minh Ninh trầm giọng hỏi.

"Đúng thế", Trương Trần gật đầu một cách thản nhiên.

Nhận được câu trả lời, Hàn Minh Ninh bỗng trở nên trầm mặc. Bọn họ phải suy xét đến thân phận này của Trương Trần. Nếu để người ta biết bọn họ đã bắt đi anh hùng chiến thắng Hàn y, e rằng không quá nửa ngày là trên mạng sẽ lôi cổ ông ta ra, giới Trung y cũng sẽ nổi cơn thịnh nộ.

Nghĩ đến các loại hậu quả có thể xảy ra, Hàn Minh Ninh trầm mặc mất mấy giây, không phải nhà họ Hàn bọn họ không thừa nhận được, mà là có đáng hay không.

Chỉ vì để hả giận mà sẽ mang đến bao nguy cơ: tiềm ẩn cho tương lai.

Sau một hồi do dự, cuối cùng Hàn Minh Ninh cũng gật đầu nói: "Tôi có thể đồng ý với cậu, nhưng bố vợ của anh Cả tôi - ông Mạc Khai Sam, thì khó nói lắm".

Hàn Minh Ninh nói: "Ông ta cực kỳ sĩ diện, nếu vừa rồi các cậu nịnh nọt ông ta, cho dù tôi đưa các cậu đi thì cũng sẽ không đụng tới tính mạng các cậu, cùng lắm chỉ chịu khổ một chút mà thôi, nhưng...".

Hàn Minh Ninh nhìn Trương Trần, Trương Trần cũng hiểu ý ông ta.

"Nếu ông ta không biết điều thì dạy ông ta là được", Trương Trần thản nhiên nói, đôi mắt Hàn Minh Ninh thì hiện lên sự bất mãn.

"Ha ha, thân phận ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm đã đủ chưa?", có vẻ như Trương Trần đã đoán ra suy nghĩ của Hàn Minh Ninh, anh lập tức nói ngay.

"Cậu nói cái gì?", nghe vậy, Hàn Minh Ninh suýt thì nhảy bật lên. Ông ta nhìn Trương Trần với vẻ mặt khiếp sợ, lẩm bẩm nói: "Thảo nào, thảo nào! Vừa rồi tôi còn thấy lạ, không biết đám Triệu Chí Hào lấy cái gan đó ở đâu ra, thì ra là cậu đứng sau chống lưng!”

"Ha ha, thân phận này đã đủ chưa?", Trương Trần cười nói.

Hàn Minh Ninh läc đầu nói: "Đối với nhà họ Hàn tôi thì đủ rồi, nhưng Mạc Khai Sam thì vẫn chưa chắc, ông ta quen biết rộng hơn cậu tưởng tượng nhiều, tôi cũng sẽ khuyên thêm vài câu".

"Nhưng rất khó, đã mời ông ấy tới mà các ông còn làm mất mặt ông ta, trừ khi áp chế một cách tuyệt đối, nếu không thì ông ta sẽ không dừng lại".

"Không sao", Trương Trần lắc đầu, vốn anh chẳng mong là sẽ ỷ vào thân phận ông chủ của Mạt Lâm để hống hách lộng hành, chỉ có điều đối với những người khác nhau thì phải áp dụng những thủ đoạn khác nhau, nếu không được thì lại dùng một thủ đoạn khác.

Lúc này, một người đi từ phía xa tới. Trương Trần nhận ra người này, là cấp dưới A Thành của Tôn Khuê Minh, từng làm việc cho ông ta mấy lần rồi.

"Sao mà hốt hoảng thế?" "Ông chủ Triệu bảo anh về nhanh lên", A Thành vội vàng nói.

Trương Trần không nói nhiều nữa, nếu không xảy ra chuyện gì thì Triệu Chí Hào đã chẳng sai người tới thúc giục anh.

Nhìn thấy tình hình này, Hàn Minh Ninh cũng vội vàng đi theo.

Trong phòng khách, gia đình Phương Thủy Y trông rất buồn bã, đám người nhà họ Trương khoanh tay đứng nhìn, người do nhà họ Hàn cầm đầu thì tỏ vẻ đắc ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play