Buổi chiều, trường THPT chuyên Thanh Tú.
Đã quá giờ trưa, hôm nay lớp tôi có lịch tập văn nghệ nên tôi dù không muốn cũng phải ở lại cho bằng được. Mà sau tiết vật lý do thầy Toàn dạy đã làm bay mất nửa tuổi thọ và tôi đánh một giấc sau tiếng chuông hết buổi. Lúc tôi đang mơ màng tỉnh dậy đã thấy màn hình điện thoại đã điểm hơn một giờ trưa. Trong lớp vắng lặng như tờ, chỉ còn lại cặp xách hoặc sách vở để ngổn ngang trên bàn trên ghế.
Bây giờ tôi đang rất muốn bỏ bữa nhưng sáng nay tôi còn chẳng ăn nổi một miếng bánh mì. Điều này làm bụng tôi hơi sôi lên, nên là bây giờ tôi sẽ phải đi xuống dưới ra chỗ canteen hoặc ngoài cổng trường mua đồ ăn. Tôi tạch lưỡi một tiếng đầy bất mãn, chắc là tôi sẽ xuống canteen mua đại một cái gì đó ăn lót dạ.
Đó là ý định của tôi cho đến khi Nhật Long trở về lớp mang theo một hộp đồ ăn... và đưa nó cho tôi. Tôi đầy cảnh giác như sợ hộp đồ ăn đã bị người ta động tay động chân vào, lỡ có thuốc đó thì đáng sợ lắm. Nhật Long nhìn thấy sự è ngại của tôi nên đã rất thành thật mở lời để giải thích.
"Tao chỉ thuận tay nên mua thôi, đừng nghĩ nhiều quá."
Thật đúng không? Hay vì cậu ta đang cá cược xem sẽ tán đổ tôi trong một thời gian nên dùng đồ ăn làm mồi. Thế thì nguy hiểm thật, nhưng bạn nói thế tôi xin cảm ơn.
"À, tao chỉ sợ có ma tuý thôi."
Người nhà tôi làm cảnh sát trong đội phòng chống ma tuý nên tôi phải cẩn thận nếu không sẽ nghiện hoặc là sốc vì cái thứ chất kích thích đó.
"..."
Long nhìn tôi đầy khó hiểu nhưng người ngoài cuộc làm sao hiểu người trong kẹt. Tôi không quan tâm đến ánh nhìn của cậu ta mà mở hộp đồ ăn, đó xôi chỗ quán đối diện cổng trường tôi hay mua để ăn sáng.
Được rồi, Nguyễn Vũ Nhật Long là người tốt, tôi xin cam đoan điều đó. Nhìn chỗ bate, trứng rán và lạp xưởng béo ngậy làm bụng tôi đánh trống luôn rồi.
"Cho tao xin số tài khoản đẻ tao gửi tiền."
EQ tôi không cao, tôi biết điều đó và tất nhiên câu vừa nãy nghe thô da mãn nhưng vần đề ở đây tôi không muốn đến dính dáng đến cậu ta.
Long là trapboy, tôi đã luôn vô tình chứng kiến cảnh cậu ta cặp kè với em này em khác trong nhiều tình huống hơi xấu hổ như ôm hôn, may là chưa có **. Điều này làm tôi vô tình có thành kiến với cậu ta dù tôi biết điều này hơi tệ.
"Coi như vụ trà sữa đi."
Ồ hoá ra đây mới là mục đích thật sao? Tôi tự cho là thế. Nhật Long không nhìn tôi chỉ nhìn màn hình điện thoại nói một cách khá là vô cảm như thể chẳng ảnh hưởng đến cậu ta.
"À, phiền mày rồi."
*
Lớp học được bao trùm bởi tiếng nhạc kết hợp giữa "Mời Trầu" và "Ái Nộ", tiết mục lớp tôi đăng kí là múa đương đại. Có rất nhiều nguyên nhân lớp tôi chọn tiết mục này, cái thứ nhất lớp tôi có nhiều thời gian chuẩn bị. Thứ hai là tụi nó muốn chơi phá cách một chút vì trước ngày khai giảng là ngày quốc khánh, thêm nữa là mấy năm nay chưa có lớp nào biển diễn tiết mục này.
Oke, các bạn muốn thì mình chiều thôi, Long Nguyễn said. Cậu ta là người tài trợ cho việc thuê trang phục để không dùng vào tiền quỹ lớp. Tôi ngồi một chỗ đầy kinh ngạc đến há hốc mồm, cảm thán rằng cậu ta quá giàu.
Tôi thề là tôi rất muốn ở lại lớp để làm nốt bài tập lý của thầy Toàn nhưng vì cái Ngân qua tận lớp lôi cổ tôi đi bằng được. Thế là tôi xuất hiện trong phòng nhảy bị bỏ quên bởi các học sinh (trừ thầy cô hay tới chỗ này ngủ trưa) cùng với sách vở môn lý.
Trường tôi có rất nhiều chỗ bị học sinh toàn trường lãng quên hoặc cố tình quên. Ví dụ như phòng nhảy nằm cùng dãy nhà với văn phòng đoàn, cái này thì nhiều lí do như hội chị em bí thư đoàn xin phép mặc kệ.
Mọi người dù không muốn nhưng vẫn cố gắng nhìn tôi loay hoay với chỗ bài tập, còn tôi thì vận động toàn bộ mạch não để làm trong thời gian ngắn nhất có thể.
"Cuối cùng cũng xong."
Tôi thẳng tay để sách vở xuống dưới sàn nhà thở dài như thể vừa trút được một gánh nặng.
Bọn tôi chơi bài UNO dù thầy cô cấm chơi bài trong trường nhưng chúng tôi những người hay lách luật (bao gồm cả tôi) luôn tự bào chữa cho mình. Điều này làm thầy cô mặc kệ nếu thấy học sinh chơi quả bài này.
Chơi không hơi chán nên chúng tôi vừa chơi vừa nói chuyện liên quan đến phim ảnh truyện nhạc hay bất cứ một chủ đề khác mà tạm thời chưa liên quan đến trường học. Ví dụ như:
"Chó vãi l**, phim Gia Đình mấy nay như đấm vào mặt tao!"
Thuỳ Anh nhăn mặt mỗi khi nghĩ đến nội dung mấy tập gần đây của bộ Gia Đình mà tôi đã từng nghĩ nó hay và ổn. Nhưng sự thật đã đập vào mặt tôi cùng một số người quen cũng theo dõi phim. Tập gần đây chị Phương lại mất con rồi hai vợ chồng Công-Phương sắp ly hôn, điên à.
"Mày đừng nhắc tới cái phim này, tao cũng cay lắm."
Tường Vy mém hai con bốn màu xanh đỏ nói mà không kìm được sự cay đắng khi nhớ lại diễn biến gần đây.
"Tao thì vẫn chung thuỷ với Cuộc Đời Vẫn Đẹp Sao."
Cái Hân người đã từ chối không xem phim dù có diễn viên mà nó thích với lý do không hợp gu. Giờ tôi cảm thấy điều đó thật may mắn làm sao nếu không chắc giờ tôi sẽ chứng kiến cảnh con bé ngồi chửi tình tiết mượt như thế nào.
"Tao là tao cày lại Về Nhà Đi Con, vẫn là những năm 2018 hay nhất."
Cái Lan bốc bài lên ngẫm nghĩ một chút rồi mém ra hai con một đổi màu và bẩy xanh lá. Cái này thì mấy đứa chúng tôi công nhận thật
"Nhưng phim Gia Đình vần đề thật."
Lan dù đang cày lại Về Nhà nhưng vẫn dành thời gian để xem mấy tập, khi đến đoạn tìm nhẫn, con bé phán một câu thế đ** nào cũng có darma vào hai nhà còn lại. Điều này ứng nghiệm hơi lố khi cả hai nhà điều dính.
"Toga, Ochako, All Mghit, mấy chapters gần đây làm tao đau tim vãi." Cái Hân người hay call video ban đêm để thảo luận chủ đề về truyện tranh manga, manhwa. Con bé đầy đau đớn khi nhớ lại tình tiết truyện gần đây. "Katsuki của tao được một năm rồi mà chưa tỉnh, buồn vãi."
Husband của cái Hân là Bakugo Katsuki, còn tôi thì Todoroki Shoto. Sự kết hợp quá là tuyệt với, đó là những gì mà một người quen cũng theo dõi truyện nói.
"Đ** ** mày phải xem cái bộ mới của Nhím ý, trông phát ớn." Châu dựa vào tường kịt mũi coi thường bộ mới của tác giả nào đó được một bộ phận độc giả chê vì tư tưởng, tam quan cùng tỉ tỉ thứ để bàn luận và phê phán.
Trong một thời gian tám nhảm về chủ đề liên quan đến truyện tranh, darma liên quan đến người tên nhím (rùa) làm chúng tôi nhận ra nói chuyện không hơi chán. Nên kéo nhau ra mua thêm đồ về ăn.
"Hay ra Circle K đầu phố mua nhỉ?"
Bọn tôi nhìn canteen đóng cửa mà không hề báo trước quay lại hỏi nhau. Sau đó liền quyết định dắt nhau ra nhà xe, tôi đi chung xe cái Hân còn mấy người kia tự quyết với nhau.
Hà Nội chào tạm biệt mùa hè và bắt đầu một mùa thu dễ gây thương nhớ. Nhìn bầu trời đầy mây thi thoảng có ánh nắng chiếu vào làm in đậm bóng hai hàng cây bên đường. Tôi khẽ ngân nga bài "Nếu ngày này", cái Hân đang lái xe cũng phụ hoạ cùng tôi.
11.8.2023
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT