Buổi sáng chính Tỵ, cũng chính là đúng 10 giờ sáng, khách hàng bắt đầu kéo đến cửa hàng. Dù chỉ có một số ít nhưng vì họ là khách quen và biết các sản phẩm trong cửa hàng nên không cần phải tiếp đón những người này khi họ đến. Trần Tiêu trực tiếp đến quầy đồ sứ và ngọc bích do chưởng quầy phụ trách và hỏi xem có gì mới không.
Trần Tiêu với bộ dáng rất nhàn nhã, không có việc gì sẽ tới, rũ mắt, xõa tay giống như đang chờ mệnh lệnh được phân phó. Trên thực tế, y đã bí mật nghe lén những gì nhóm chưởng quầy sư phụ nói và học trộm từ họ.
Chưởng quầy sư phụ liếc nhìn y một cái, biết rõ y đi theo học trộm, nhưng vì khách quen đang ở trước mặt, nên rất khó để đuổi y đi. Đành phải giận dữ ra lệnh cho y, yêu cầu y rót trà rồi lại yêu cầu y lấy đồ ăn nhẹ.
Trần Tiêu gầy thì có gầy, nhưng động tác của y rất nhanh nhẹn. Chạy tới chạy lui, không một giọt trà nào bị đổ, không vụn đồ ăn vặt nào bị rơi. Chưởng quầy mất bình tĩnh, chỉ có thể để y tiếp tục đứng sang một bên, giả ngu.
Không phải khách quen không thể nhìn ra, bất quá họ nhìn thấy đôi lông mày rậm, đôi mắt hình quả hạnh và khuôn mặt ngoan ngoãn của Trần Tiêu, nhìn thuận mắt tâm tình liền tốt. Đương nhiên sẽ không nói thay cho các sư phụ và nhắm mắt làm ngơ.
Một số khách hàng quen dẫn theo bạn bè hoặc muốn mua quà lễ nên họ cũng không ở lại lâu. Lúc chính ngọ (giữa trưa), họ trở về với số thu hoạch của mình. Chưởng quầy sẽ không phục vụ bữa trưa cho đến khi có khách hàng lớn ghé thăm.
Lập một danh sách lớn, toàn bộ người trong Đạp Tuyết Tầm Tiên Các đều có thưởng. Thậm chí chủ nhân cũng sẽ tới, mời đầu bếp nổi danh của quận thành chế một bàn yến tiệc đặc biệt. Trần Tiêu may mắn được trải nghiệm một lần, và đó cũng là lúc y gặp được chủ nhân của một chiếc bếp đặc biệt lấy động lực bằng hạt linh châu đó.
Tất nhiên, tay nghề của danh trù cũng xứng đáng với chiếc bếp này, hương vị thơm ngon khiến người ta nóng lòng muốn cắn luôn đầu lưỡi của mình. Cho đến bây giờ Trần Tiêu vẫn còn dư vị vô tận.
Hôm nay không có khách lớn tới cửa, buổi trưa mấy chưởng quầy sư phụ đều nghỉ làm, chỉ còn lại mấy tiểu nhị trông coi cửa hàng. Bọn họ thay phiên nhau đi ăn, đợt thứ hai Trần Tiêu và Triệu Nhị Hổ ra cửa cùng lúc, hai người một đi hướng đông một đi hướng tây.
Triệu Nhị Hổ nhìn bóng dáng y mà lắc đầu, cơm canh ở phía đông rất ngon, nhưng giá cả cũng sang quý. Trần Tiêu không quan tâm người khác nghĩ gì. Bước vào một tiểu điếm không lớn nhưng trang trí lại tinh xảo, muốn một phần mì gà, một đĩa bánh bao hấp, một đĩa dưa chua nhỏ. Chỉ một bữa ăn này đã tốn hai mươi đồng. Chẳng trách Triệu Nhị Hổ lẩm bẩm trong lòng, ăn như vậy thật sự không tiết kiệm được tiền.
Trần Tiêu có thể nhẫn nhịn hết thảy những thứ khác, chỉ có phần ăn uống này là không chịu thỏa hiệp. Có thể ăn ngon sẽ không bao giờ ăn dở.
Sau khi thưởng thức bữa trưa ngon miệng và no nê, Chen Xiao tản bộ trên con phố cổ rồi quay lại cửa hàng. Triệu Nhị Hổ đã trở về từ sớm, nhìn thấy y liền chỉ vào phía sau nói: "Thúc thúc của ngươi tới gặp ngươi, ta để hắn ở trong phòng đợi ngươi."
Trần Tiêu sửng sốt. Y ở bên này mấy tháng, thương đội đã tới quận thành một lần. Trong lúc dừng lại, võ sư đã dạy Tiểu Khờ có tìm tới thăm y một lúc. Phỏng chừng là vị Chu võ sư kia tới, Triệu Nhị Hổ lúc đó cũng có mặt và nghe được, Trần Tiêu xác thật kêu đối phương là Chu thúc.
Trần tiêu nghĩ vậy, nói một tiếng tạ ơn. Sau đó xách một bình trà nóng ở trong tiệm, cầm hai cái cái ly, đi vào hậu viện. Đẩy cửa phòng ra, Trần Tiêu thấy một nam nhân lớn lên rất thô tráng đang ngồi trên ghế ở trong phòng với động tác khoa trương.
Phòng của Trần Tiêu ở trong góc hậu viện, phương hướng không tốt lắm, khiến trong phòng có chút lạnh lẽo. Ban ngày, Trần Tiêu tình nguyện ở cửa hàng tiền viện, cũng sẽ không tới hậu viện, ít nhất tiền viện có chậu than sưỡi ấm.
Trần Tiêu nói: "Chu thúc, ở đây lạnh như vậy, sao không đợi ở trong tiệm?" Y đi qua đi, đem hai cái ly đặt lên bàn, Rót một chén trà nóng đưa đến trước mặt cho Chu võ sư.
Chu võ sư nhìn y châm trà, nói: "Lui tới cửa hàng đều là quý nhân, một vũ phu như ta, sao có thể ngồi đó để chướng mắt." Chờ Trần Tiêu ngồi xuống, Chu võ sư lập tức nâng chung trà lên thổi và uống.
Có thể thấy, ngay cả những võ giả cường tráng cũng không thể chịu đựng được việc ở lâu trong căn phòng lạnh lẽo như hầm băng này.
Trần Tiêu thấy vậy liền đứng dậy, dời chậu than trong phòng lại gần đây, đi đến giỏ mây ở trong góc lấy ra mấy cục than.
Chu võ sư vội vàng đi tới, ngăn lại nói: "Đừng dùng, đừng lãng phí. Mấy ngày đầu xuân, là thời điểm than củi đắt tiền, nên để dành."
Trần Tiêu nói: "Chu thúc cứ xem như lo cho ta đi, thân mình ta từ sau khi khỏe lại, liền rất sợ lạnh."
Chu võ sư lúc này mới không ngăn cản y, ngược lại quan tâm hỏi: "Như thế nào? Thân thể của ngươi vẫn là không tốt sao?" Dứt lời, hắn đánh giá Trần Tiêu từ trên xuống dưới một phen, cau mày lại, "Vẫn là gầy ốm như vậy." Hắn thở dài một tiếng, ngồi lại trên chỗ ngồi: "Rốt cuộc vẫn để lại mầm bệnh, ta công đạo với thúc thúc ngươi như thế nào đây."
Vị Chu võ sư này, được chú Tiểu Khờ biết đến thông qua một người khác, và thông qua quan hệ với hắn mới vào được thương đội. Mấy năm nay, bởi vì có chút tình thầy trò với Tiểu Khờ, mới gặp qua thúc thúc Tiểu Khờ hai lần.
Mặc dù Tiểu Khờ đã được cho đi vì gia đình không đủ khả năng nuôi dưỡng. Tuy nhiên, chú của Tiểu Khờ vẫn quan tâm đến cháu trai của mình, nhìn thấy Chu võ sư liền liều mạng khom lưng, nhờ chiếu cố Tiểu Khờ hộ ông.
Trần Tiêu ngồi vào ghế dựa bên cạnh hắn, cười một chút: "Mệnh này của ta nhặt về không dễ, thúc thúc nhất định sẽ không trách Chu thúc."
Chu võ sư ngẫm lại cũng đúng, cảm khái nói: "Ngươi đầu óc tỉnh táo, bỏ ra rất nhiều tiền mua thuốc cứu mạng cũng là chuyện tốt, nếu không sẽ thật sự nguy hiểm, nếu không có mạng sống, Giữ tiền có ích gì." Hắn quay đầu nhìn Trần Tiêu, "Lần trước ngươi nói do bị sốt quá lâu nên không nhớ được nhiều thứ. Bây giờ đã ba tháng trôi qua rồi, cảm thấy tốt hơn không?"
Trên mặt Trần Tiêu lộ ra tiếc nuối, biểu tình ảm đạm: "Không có, vẫn là nhớ không nổi."
Chu võ sư giơ bàn tay to như chiếc quạt hương bồ, vỗ nhẹ lên vai Trần Tiêu: "Nhớ không nổi, thì không cần nhớ nữa. Ta đã hỏi thăm một phen, có trường hợp trực tiếp sốt thành ngu dại. Ngươi bất quá là đã quên những sự tình trước kia, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt. Ngươi có gì không biết liền tới hỏi chúng ta, nếu biết chúng ta cũng sẽ nói cho ngươi biết."
Trần Tiêu thấp giọng nói: "Cảm ơn Chu thúc."
Chu võ sư nhéo nhéo bờ vai gầy gò của y, bất mãn nói: "Ngươi gầy như vậy, cần phải ăn nhiều một chút."
Trần tiêu cười khổ, y hiện tại không chỉ ăn nhiều mà còn rất kén chọn, dinh dưỡng phối hợp, vậy mà cũng không nuôi ra được chút thịt nào.
Y nói với vẻ mặt khó xử: "Bây giờ ta ăn rất nhiều, nhưng thật kỳ lạ là không nuôi ra được chút thịt nào."
Chu võ sư không cho là đúng nói: "Lúc trước bệnh gần như sắp chết. Nhưng mà, nếu khôi phục quá nhanh thì sẽ làm tiêu hao không ít, về sau bù đắp cũng không phải là không thể. Hơn nữa, ngươi còn có mấy năm phát triển nữa, ăn nhiều cũng không tính là gì, chỉ có thể nói ngươi vẫn ăn không đủ."
Trần tiêu chỉ cười, không nói gì.
Cũng không phải là y chưa từng trải qua giai đoạn phát dục trưởng thành, dù có lớn đến đâu cũng không thể ăn uống được như y bây giờ.
Lại nói là tốt đến mức gần như tiêu hao cơ thể, không nên như vậy nha. Lúc trước chính đại phu đã nói với y, đan dược đó rất hiệu quả và y sẽ khỏe lại nhanh chóng sau khi uống mà không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Bốn tháng trước, y lại tìm đại phu tại y quán để tái khám. Đối phương nói thân thể y đã khôi phục, ngoại trừ có chút suy nhược ra, y cùng người bình thường không khác gì.
Nhưng nếu người bình thường ăn giống như thế này thì đã béo lên từ lâu rồi. Trần Tiêu tự hỏi điều này có liên quan gì đến việc y xuyên qua hay không. Nếu là vì điều này thì không thể nói cho người khác biết được, y chỉ có thể chôn vùi sự hoang mang của mình ở trong lòng.
Thấy y trầm mặc không nói, Chu võ sư còn tưởng rằng tâm tình y không tốt. Hắn liền từ trong lòng ngực lấy ra một cái bọc nhỏ, đặt lên mặt bàn rồi đẩy đến trước mặt y.
Chu võ sư nói: "Đây là số tiền ngươi trước đây gửi cho ta, ngươi cứ giữ lấy, cần mua gì thì mua, đừng tiết kiệm."
Trần Tiêu ngạc nhiên: "Chu thúc? Lần trước sao không nghe ngươi nói đến? Đừng bởi vì ta không nhớ gì, liền dùng tiền của mình đến lừa ta đấy chứ?"
Chu võ sư giận vui, giơ tay vỗ trán Trần Tiêu: "Đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy? Đây là số tiền ngươi tiết kiệm được để xây nhà và cưới vợ!"
Lần này bị đánh đau, khiến Trần Tiêu tin tưởng, hắn tuyệt đối là nói thật. Y lúc này mới đem bọc nhỏ mở ra, bên trong là một đống nhỏ những đồng xu tròn màu bạc sáng lấp lánh.
Đồng tiền phổ biến của người dân nơi đây vẫn chủ yếu là kim loại quý như vàng, bạc, đồng.
Loại nhỏ nhất là tiền đồng, rất giống với đồng tiền cổ nhưng có một lỗ tròn thay vì lỗ vuông ở giữa. Đơn vị tiền tệ ở giữa là đồng bạc đang ở trước mặt hay còn gọi là tiền bạc. Bởi vì tiền bạc là loại tiền có mệnh giá lớn chủ yếu lưu thông tư nhân nên nó có trạng thái tương tự như một trăm nhân dân tệ. Tất cả các loại tiền tệ đều có tên chung giống như kiếp trước của Trần Tiêu và chúng còn được gọi là "Tiền". Đồng tiền có giá trị nhất là tiền vàng, Trần Tiêu đoán rằng chúng được làm từ vàng trộn với thành phần hợp kim.
Sự trao đổi giữa các đồng tiền này là: Một đồng vàng bằng một trăm đồng bạc và bằng mười nghìn tiền đồng.
Trần tiêu kiếm được nhiều tiền và chi tiêu rất nhiều, sau khi làm việc ở Đạp Tuyết Tầm Tiên Các được năm tháng, y đã tiết kiệm được năm mươi đồng bạc, tức là năm trăm nhân dân tệ trước khi y còn sống. Mà đống tiền trước mặt này nhìn thoáng qua, cũng khoảng một trăm năm mươi, sáu mươi đồng bạc.
Chu võ sư nói: "Sau khi chuyển sang làm thị vệ, lương của ngươi đương nhiên cũng tăng lên. Ngoài chi phí sinh hoạt ra, ngươi cũng tiết kiệm được không ít. Bất quá bởi vì ngươi vẫn luôn đi theo thương đội, không có chỗ ở cố định. Lúc này mới nhờ ta giữ hộ. Vốn tưởng về sau tích cóp nhiều hơn, rồi quay về thôn có thúc thúc ngươi, xây nhà cưới vợ. Lại không ngờ ngươi lại gặp nạn lớn như vậy. Thân thể trở nên yếu như vậy, cũng không có biện pháp tiếp tục đi theo thương đội."
Trần Tiêu cũng không có nói với Chu võ sư rằng bây giờ tiền y kiếm được còn nhiều hơn mỗi tháng khi làm hộ vệ trước kia. Chu võ sư tự nhiên vì y mà tiếc hận. Theo hắn, võ sư tuy rằng vất vả, lại có nguy hiểm chút, nhưng lại kiếm được không ít tiền.
"Cất tiền đi, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi." Chu võ sư nói.
Trần Tiêu gói lại và cất vào tủ quần áo. Sau khi y ngồi xuống liền hỏi: "Có chuyện gì, ngài cứ nói."
Chu võ sư nhíu mày nói: "Ta lần này tới tìm ngươi, cũng là vì thúc thúc của ngươi muốn ngươi nhanh chóng trở về."
Trần Tiêu kinh ngạc, nói: "Ngài nói.. Thúc thúc ta muốn ta nhanh chóng trở về? Có chuyện gì xảy ra à?"
Chu võ sư lấy một loại ngữ khí không quá tán đồng nói: "Nghe nói cái thôn mà lúc trước ngươi ở, hiện tại có tiên môn đến đó tuyển nhận môn đồ. Nghĩ đến thúc thúc ngươi là nghĩ để ngươi trở về cho lời khuyên."
Gia đình thúc thúc của Tiểu Khờ có ba trai một gái. Đứa thứ nhất giống với cha mẹ của Tiểu Khờ, chết non trên đường chạy nạn. Đứa thứ hai là một cô nương, đã định hôn ước. Đứa thứ ba còn nhỏ, chỉ có mười một tuổi. Đứa thứ tư là định cư ở đây rồi mới sinh, năm tuổi.
Trước khi chạy nạn, đại gia đình này vốn là nông dân, khi đến đây họ cũng làm công lâu dài cho một hộ giàu có trong thôn. Kiến thức của hắn không có nhiều nên hoảng sợ khi gặp phải vấn đề tuyển chọn đệ tử của tiên môn này, muốn gọi Tiểu Khờ về lại để bàn bạc.
Đại khái theo bọn họ thấy, Tiểu Khờ vào nam ra bắc thấy được nhiều, hiện tại lại làm tiểu nhị trong một cửa hàng nổi danh ở quận thành, càng là nhận thức sâu rộng.
Chu võ sư lại cảm thấy loại chuyện tiên môn tuyển đồ này, Tiểu Khờ có thể có biện pháp gì. Huống chi tiểu tử này không có tiên duyên, nên có về cũng chẳng được gì, không chỉ trì hoãn thời gian làm việc mà còn nhìn người khác được chọn mà bản thân không có cơ hội, càng thêm mất mát.
Thật bất ngờ, mắt Tiểu Khờ đột nhiên sáng lên sau khi nghe thấy yêu cầu vô lý của thúc thúc mình. Không hề do dự, y trực tiếp nói rằng y muốn quay về!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT