Thành thật mà nói, tiền công do Tầm Tiên Các đưa ra quả thật rất nhiều, tiền công mỗi ngày của tiểu nhị hạ đẳng là sáu mươi đồng, tiểu nhị thượng đẳng cũng chính là Triệu Nhị Hổ lại nhiều hơn y hai mươi đồng. Tiền công năm mươi đồng một ngày của các nghề khác ở bên ngoài đã được tính là cao.

Hơn nữa Trần Tiêu còn làm thêm việc, buổi tối ở lại trong tiệm để canh gác, tính thêm một phần nữa, tổng cộng mỗi ngày cộng lại lên đến một trăm đồng. Với mức lương cao như vậy, ở quận thành phồn hoa như này có thể dư giả nuôi sống một nhà ba người.

Triệu Nhị Hổ nói y tiêu xài phung phí, Trần Tiêu một nửa là tán thành, một nửa lại là oan uổng. truyện đam mỹ

Trước khi đến đây, Trần Tiêu đã công thành danh toại, tuổi trẻ nhiều tiền. Không nói mỗi ngày có thể ăn sơn hào hải vị, nhưng tuyệt đối không phải là cơm canh đạm bạc. Mà ở đây, cái này đâu chỉ là cơm canh đạm bạc, quả thực là tra tấn dạ dày.

Bá tánh bình thường ăn hạt kê thô, chất xơ quá dày, Trần Tiêu ăn hai ngày là không chịu được. Mặc dù trào lưu ăn các loại hạt thô được quảng cáo trên TV hàng ngày nhưng chúng cũng không thể thô như giấy nhám được.

Sau đó, khi Trần Tiêu ăn lại, y đã chọn loại ngũ cốc được chế biến tinh xảo. Giá gốc của loại ngũ cốc tốt được chế biến tinh xảo cao gấp hai đến ba lần so với loại ngũ cốc thông thường.

Y không chỉ thỉnh thoảng ăn mà còn ăn hàng ngày như những gia đình giàu sang phú quý. Y không chỉ ăn ngon mà quan trọng nhất là y ăn rất nhiều.

Có lẽ bởi vì bệnh nặng mới khỏi, lại đang trong thời kỳ sinh trưởng và phát triển nên khả năng ăn uống của Trần Tiêu tốt đến mức đáng kinh ngạc. Ngoài ba bữa một ngày, trà chiều và bữa tối cũng không thể thiếu. Không ăn thì không được, đúng giờ là bụng cồn cào kêu vì đói. Ngay cả chủ nhân không thường đến cũng biết trong tiệm của mình có một tiểu nhị đặc biệt ăn nhiều.

Vì vậy, Trần Tiêu đã tiêu hơn một nửa số tiền công của mình vào việc ăn uống mỗi tháng.

Nói y kén chọn.

Thật tình không phải là y kén chọn, Trần Tiêu có thể sống được dù ngày đó có khó khăn đến đâu. Nhưng đó là vì nghèo, là vì không có nguồn thu nhập. Và bây giờ, tại sao y không thể đối xử tốt hơn với bản thân bằng mức thù lao nhận được dựa trên năng lực lao động của chính mình?

Hơn nữa, y không biết làm sao mà mình được sống lại như thế này, ai biết được khi nào sẽ bị thu hồi lại. Tiền tiết kiệm được còn không biết sẽ tiện nghi cho ai.

Quần áo bên trong phải làm bằng vải bông mịn, tuyệt đối không thể là vải bố thô; áo khoác của người khác làm bằng vải cotton, nhưng anh ta không chỉ có bông mà còn có một lớp da cừu mịn chuyên môn đặt người khâu ở bên trong; có một cái bình nước nóng còn chưa đủ, bản thân lại sắm thêm hai cái; người khác vào buổi sáng đều là dùng nước lạnh rửa mặt, còn y thì xa xỉ dùng nước ấm vệ sinh, đặc biệt làm một cái nắp nồi cho ấm đồng để trữ một ít nước ấm..

Làm người khác luôn cảm thấy đây không phải một đứa tiểu nhị, mà quả thực chính là một tiểu thư kiều quý!

Tuy nhiên, Trần Tiêu lại có chút ủy khuất.

Ngoại trừ không quen mặc vải bố thô, may thêm lớp lót lông cừu mịn bên trong và mua hơn hai bình nước nóng, làm cái nắp cho ấm đồng. Tất cả hoàn toàn là bởi vì y lúc trước là người phương nam, quận thành ở đây thuộc khí hậu phương bắc, mùa đông quá lạnh, y thích ứng không được.

Tiểu Khờ nguyên bản đã sống ở đây hơn mười năm, sau khi Trần Tiêu đến đây, nỗi sợ lạnh của y trở nên giống hệt như trước. Điều này khiến Trần Tiêu nghi hoặc, không biết là tốt hay xấu.

Trần tiêu ăn xong và dọn bàn. Sau đó đến khu vực mà bản thân phụ trách, sửa sang lại kệ để hàng và mặt bàn.

Tên của quán là Đạp Tuyết Tầm Tiên, được đặt tên như vậy khiến người ta biết rằng chủ nhân đằng sau nó có lẽ là một fan não tàn si mê tiên nhân. Nếu không, một cái tên 'chua' như vậy sẽ xấu hổ nếu treo thẳng lên làm bảng hiệu. Tất nhiên, những nhận xét trên chỉ thuần túy là lời than phiền trong nội tâm của y, có lẽ phong cách thẩm mỹ của Đại Quốc cũng theo phong cách này.

Bằng chứng là cửa hàng này là một trong những cửa hàng đồ cổ bán chạy nhất trên phố.

Con phố mà Đạp Tuyết Tầm Tiên Các tọa lạc rất là phồn hoa, không chỉ có rộng mà còn rất dài. Hai bên đường có đủ loại cửa hàng muôn màu rực rỡ, thậm chí có người còn dựng những quầy hàng bằng xe đẩy ở bên đường. Nó khiến Trần Tiêu, người lần đầu tiên đến đây, tưởng rằng mình đang ở phố cổ tại cố đô Trung Quốc.

Con phố này ngày thường không có quá nhiều người, chỉ có một số ngày đặc thù mới đặc biệt náo nhiệt. Tỷ như: Khi nơi nào đó có tiên môn mở ra sơn môn, phái người xuống núi tuyển nhận đệ tử.

Trong khoảng thời gian này, những người dân xung quanh sẽ đổ xô đến đó, bất kể có tiền hay không, đều xin một món mang về. Làm đẹp danh tiếng, dính chút tiên khí, tăng cường vận khí. Khía cạnh vui vẻ này khiến Trần Tiêu cảm thấy như thể y đã nhìn thấy cha mẹ của các thí sinh đến chùa thắp hương vào đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học. Không tìm kiếm sự linh nghiệm mà tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn.

Chỉ khi thực sự bước vào cửa hàng, ngươi mới thấy rằng cửa hàng đồ cổ ở đây khác hẳn tất cả cửa hàng mà ngươi từng gặp trong đời.

Các cửa hàng ở đây không chỉ bán đồ cổ được lưu truyền từ lịch sử bổn quốc đến nay, mà còn bán cả những món đồ được sử dụng bởi thượng cổ tiên nhân, không biết đến từ đâu và có từ bao giờ.

Ở đây, chân chính di vật của tiên nhân thời đó cũng giống như chân chính di vật ở thị trường đồ cổ lúc y còn sống, chín trên mười là nửa giả, nửa còn lại có thể không phải là thật, có thể là hàng nhái cao cấp.

Giống như người dân trong nước điên cuồng truy tìm kho báu lịch sử, người dân ở đây cũng nhất trí truy tìm bất kỳ vật phẩm nào do tiên nhân để lại.

Thực sự là bất cứ thứ gì! Trần Tiêu thậm chí còn nhìn thấy đũa tre và thìa..

Các sản phẩm trưng bày trong cửa hàng rất rực rỡ và đa dạng về chủng loại. Chính trong mớ hỗn độn hoa mắt chóng mặt này, Trần Tiêu đã phát hiện ra một vật kỳ lạ.

Đó là một viên ngọc bích. Độ sáng bóng đã mờ đi theo thời gian, nhưng bên trên lại có những hoa văn tinh xảo. Bởi vì tỉ lệ không tốt, nên viên ngọc này được đặt giữa một đống đồ lặt vặt tầm thường.

Trần Tiêu chú ý đến nó vì anh nhìn thấy những dao động tinh tế trong đó. Trần Tiêu không thể quen thuộc hơn với làn sóng đó, đó là khí tràng!

Có thể nhìn thấy khí tràng, đây là bản lĩnh giữ nhà của Trần Tiêu, khi mà tuổi còn trẻ đã có thể trở thành phong thuỷ đại sư. Không đề cập tới lúc trước học được xem khí tràng như thế nào, đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt như thế nào. Chỉ nói rằng y đã sốc như thế nào khi nhìn thấy một món vật phẩm có phong thủy khí tràng ở thế giới khác.

Chỉ là cửa hàng kia là cửa hàng hay khinh khách, tiểu nhị xem cách ăn mặc và dung mạo bình thường của Trần Tiêu nên cũng không thèm chiêu đãi y. Hơn nữa, sau khi y mở miệng dò hỏi liền châm chọc mỉa mai rồi ném y ra ngoài.

Trần Tiêu tức giận so đo với hắn, mà chỉ nhớ kỹ tên cửa hàng này rồi đi đến các cửa hàng khác để xem.

Tuy nhiên, không phải cửa hàng nào cũng có đồ cổ có khí tràng như vậy. Trần Tiêu tìm từ đầu đến cuối, cũng chỉ tìm được ít ỏi mấy nhà, trong đó nhiều nhất chính là Đạp Tuyết Tầm Tiên Các mà sau này y tiêu tiền mua công việc ở đây.

Khi đó, bởi vì không biết bối cảnh chủ lưu của thế giới này, cho nên Trần Tiêu cũng không có từ tên cửa hàng liên tưởng đến cái gì khác. Sau khi vào làm, y siêng năng học tập và thái độ khiêm tốn. Sau khi hỏi thăm từ bốn phía, y cũng không thu được điều gì hữu ích từ miệng những chưởng quầy này.

Phải đến khi vị chủ nhân của bệ bếp kia khoe ra, mới bóc trần tầng giấy cửa sổ này. Làm Trần Tiêu phỏng đoán, vật phẩm có khí tràng đúng là đồ vật của các tiên nhân để lại.

Trần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ.

Ở thế giới kiếp trước, các vật phẩm mà nhóm cao tăng đắc đạo mang bên người thời gian lâu đều sẽ có khí tràng. Và ở đây, thực sự không có gì đáng ngạc nhiên khi những vật phẩm liên quan đến tiên nhân lại có khí tràng.

Khó trách các chưởng quầy sư phụ trong cửa hàng đều giữ bí mật, làm sao có thể dễ dàng dạy cho tiểu tử tiểu nhị này kỹ năng phân biệt vật mà tiên nhân thực sự sử dụng trong hàng nghìn vật phàm trần đây.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Trần Tiêu cũng rất phấn khích trong một thời gian. Y không cần phải làm gì khác, với bổn sự này y có thể sống thoải mái áo cơm vô ưu bằng cách mỗi năm bán một món đồ cổ thực sự.

Chưa kể, y còn xem bố cục phong thuỷ cho người khác, phong thuỷ pháp khí là thành phần quan trọng nhất. Ở thế giới này, y có thể dễ dàng tìm được vật phẩm có khí tràng bằng cách dựa vào xem khí tràng giống như trước đây, với y mà nói rất dễ dàng làm ít công to.

Tuy nhiên, Trần Tiêu sớm rơi vào ảm đạm mất mát.

Ngay khi vừa hồi phục sức khỏe, bước ra khỏi ngôi nhà lần đầu tiên mình sống, ngước nhìn bầu trời đầy sao, y choáng váng như bị sét đánh.

Bởi vì thế giới này có tinh tượng hoàn toàn không giống với thế giới mà y đã sống trước đây.

Khi vô tình nghe người ta ở đây ngẫu nhiên nhắc đến, ngay cả cái tên mặt trời cũng hoàn toàn khác, ở đây nó được gọi là Nhật Tinh.

Trần Tiêu đột nhiên trở nên bối rối và sợ hãi.

Trong sở học phong thuỷ của y thì tinh tượng học là một trong những cơ sở để xác định phương vị. Nhưng bây giờ tinh tượng còn không có, làm sao y có thể chắc chắn rằng những phương hướng đông, tây, nam, bắc mà y biết là phương hướng chính xác đây?

Phải biết rằng khi Tầm Long Điểm Huyệt sai một ly là đi ngàn dặm. Nếu mắc sai lầm, không những không có tác dụng mà thậm chí còn có thể gây ra tai họa cho khắp nơi, hậu thế đều gặp phải tai ương.

Hệ thống kiến thức được hình thành sau hơn mười năm học tập đã sụp đổ, Trần Tiêu không thể không chua xót.

May mắn thay, y có ý chí kiên định và nhanh chóng chấp nhận những thay đổi của hiện thực, y từ biệt gia đình đã chăm sóc y và ra ngoài tìm con đường sống mới.

Khi phát hiện ra những cổ vật tiên nhân có khí tràng và một số có thể dùng để chế tạo phong thuỷ pháp khí, y vui mừng trong chốc lát nhưng rồi lại rơi vào tuyệt vọng.

Thì có thể làm sao bây giờ?

Y cũng không dám thử một cách dễ dàng. Điều này không chỉ hủy hoại phong thủy khí vận của một nơi mà còn làm tổn hại đến công đức của bản thân và ảnh hưởng đến tính mạng.

Y đã từng niên thiếu khinh cuồng, phạm sai lầm một lần và đã trả giá đại giới. Y thật sự không dám lấy sinh mệnh lần thứ hai này ra mạo hiểm.

Trần Tiêu dùng một miếng vải mềm mịn để lau nhẹ các vật trưng bày trên kệ hàng. Kệ này chứa đầy đồ lặt vặt. Có giá bút, con dấu, tranh tre, tranh khắc gỗ, nha giác khí, v. V..

Y lau từng cái một, rồi dừng lại ở giữa, và liên tục lau thứ gì đó giống như miến bài ngà*. Đây là một trong số ít cổ vật tiên nhân trong Đạp Tuyết Tầm Tiên Các có được.

(*Bài ngà: Thẻ bài nhỏ bằng ngà, quan lại dùng đeo trước ngực, ở trên có ghi chức tước, phẩm hàm)

Y đã ở đây mấy tháng, cũng không thấy ai có hứng thú với miếng bài ngà này.

Bởi vì nằm trong khu vực mà Trần Tiêu phụ trách nên y đã bí mật lên kế hoạch tìm một người chơi đồ cổ tinh mắt để giới thiệu, y muốn bán nó trước khi y chuẩn bị rời đi, để y có thể nhận được hoa hồng và dùng nó làm lộ phí.

Xem xét mức giá mà y nghe được, số tiền hoa hồng y có thể nhận được chắc chắn là khá lớn. Bởi vậy, mỗi lần lau tấm bài ngà này, Trần Tiêu đều xử lý nó một cách cẩn thận như đang xử lý phiếu cơm của chính mình.

Y có thể tiêu tiền nhưng đồng thời y cũng có thể kiếm tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play