Trời đã tối muộn.
Sau khi ăn xong, cơn buồn ngủ đột nhiên đánh úp lại, Kỷ Tán Cẩm rất muốn đi ngủ.
Chỉ là nàng đợi thời gian trôi qua hết 10 phút rồi đến 20 phút, Na Tư vẫn chưa trở về.
Nàng đã mất hết kiên nhẫn.
Đành phải mở lời trước.
"Ngươi không cần trở về nghỉ ngơi sao?"
Na Tư khó hiểu nhìn nàng.
"Cẩm nhi, người nói gì vậy? Chúng ta ở cùng một sơn động."
Na Tư nói làm Kỷ Tán Cẩm giật nảy mình.
Nàng căng chặt cảnh giác nhìn hắn.
"Tại sao lại như vậy? Không phải ta sẽ ở riêng một sơn động?"
Đáp lại, Na Tư nghiêm túc nhìn vào mắt nàng:
"Cẩm nhi, chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ kết lữ, ở chung từ lúc này rất tốt."
Nhìn vào khuôn mặt của hắn, nàng quả thật muốn nghiến răng nghiến lợi, nàng đồng ý điều này từ bao giờ vậy.
Nói xong, Na Tư còn không để cho Kỷ Tán Cẩm có thời gian phản bác.
Hắn cầm lấy da thú.
Nhìn hành động của hắn, nàng thầm kêu một tiếng không ổn.
Trước sự sững sờ của nàng, Na Tư vén da thú lên, tự hào khoe ra bộ vị nào đó đang ngẩng đầu.
"Cẩm nhi, người hài lòng với giống đực tượng trưng của ta đi.
Chúng ta đêm nay liền kết lữ sớm ngày sinh...A!"
Chỉ là không đợi hắn nói tiếp, một chân Kỷ Tán Cẩm không lưu tình đá vào ngay chỗ đó của hắn, Na Tư đau đớn gào lên.
Còn may là hắn nhanh chóng lùi ra một ít giảm đỡ lực đá vào, nếu không có khả năng nơi nào đó đã không còn nguyên vẹn.
Hắn nhìn phía trước giống cái đang nổi lửa, Kỷ Tán Cẩm làm sao còn không hiểu tư tâm tà ác nào đó của hắn.
Nàng uy hiếp:
"Xem ngươi còn dám đánh chủ ý đó lên người ta, ta cắt cái đó của ngươi."
Na Tư còn dám bất mãn nhìn nàng.
Hắn tiến lại gần nàng, nhanh chóng tránh thoát nàng tấn công, buộc chặt hai tay ép nàng vào vách hang:
"Cẩm nhi, ngươi không thể làm vậy.
Nếu vậy sau này làm sao chúng ta còn có thể giao xứng, chúng ta còn muốn sinh nhãi con!"
"Cút! Cút ra cho ta!"
Nàng giờ phút này bị Na Tư đè ép đã bị tức giận đến run người, phẫn nộ nhìn chằm chằm người trước mắt.
Nàng dùng chân dẫm một cái thật mạnh vào chân Na Tư.
Lúc tay hắn thoáng nơi lỏng nhanh chóng tránh thoát.
Nàng quay lưng về phía Na Tư, kéo cánh tay và dồn trọng lượng của hắn lên người.
Chỉ trong tích tắc, khi Na Tư còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Kỷ Tán Cẩm đã nhấc bổng hắn lên rồi quật mạnh xuống đất.
Na Tư đầu váng mắt hoa nằm trên mặt đất, nàng đã nhanh chóng thối lui vào một góc.
Đến khi hắn sững sờ ngồi dậy, cơ thể vẫn còn cảm giác ê ẩm, không thể tin nổi vào giống cái trước mắt.
Hắn có cảm giác kinh dị không nói nên lời.
Thân hình hắn còn lớn gấp đôi Kỷ Tán Cẩm, nhưng hắn cứ như vậy bị nàng nhẹ nhàng quật ngã.
Kỷ Tán Cẩm đã thật sự nổi lên sát khí, ngay cả Na Tư cũng cảm nhận được không khí nguy hiểm đang toát ra từ người nàng, nàng đứng đó lạnh lùng nhìn hắn.
"Lần sau tránh xa ta một chút.
Ngươi cứ ở đây, còn ta sẽ đi."
Dứt lời, nàng xoay người đi ra khỏi hang.
Bên cạnh nhanh chóng lướt qua một bóng người đứng chắn trước mặt nàng.
"Đã trễ thế này người còn đi đâu!"
"Không cần ngươi lo!"
"Không được, bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi không thể ra ngoài."
"Ngươi chắc rằng ngươi không nguy hiểm.Tránh ra!"
Na Tư cuống cuồng lo sợ.
"Ngươi cứ ở đây, ta sẽ ngủ ngoài hang động."
Kỷ Tán Cẩm lạnh nhạt nhìn hắn:
"Ngươi lấy gì để ta tin tưởng ngươi?"
"Là thật sự, ta sẽ không ép người.".