"Ngươi đưa ta đi đâu?!" Kỷ Tán Cẩm giằng co với hắn một lúc, hắn lại không thèm phản ứng gì.
Nàng ngay cả vùng vẫy cũng không dám, giống như gà con bị diều hâu cắp đi, cả người chơ vơ trong không trung, bên tai là tiếng gió sắc nhọn, sợ hắn không cẩn thận liền ném nàng xuống.
Sử Khuynh hạ cánh ở một nơi rất xa.
Trực tiếp hóa thành hình người vác lên nàng.
Kỷ Tán Cẩm vừa ngẩng đầu liền thấy con ngươi màu lam lạnh băng đạm mạc, không có một điểm nào ôn nhu của ngày thường, làm người ta khó phân biệt hỉ nộ.
"Ngươi lừa ta."
Kỷ Tán Cẩm làm bộ hồn nhiên cái gì cũng không biết, hỏi: "Ta lừa ngươi cái gì?"
"Đừng cho là ta không biết ngươi làm gì.
Đầu tiên là che dấu thân phận, sau lại điều tra về ác thú."
Đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Sử Khuynh, bình tĩnh lạnh nhạt.
Đối phương dùng giọng điệu âm trầm nặng nề cùng chính mình nói chuyện.
Kỷ Tán Cẩm nghĩ, không phải hắn nghi ngờ chính mình là người của thế lực nào đó phái tới chứ.
Dù sao Sử Khuynh là người của Vương thành, hắn nghi ngờ cũng không có gì lạ.
Nàng cau mày, giải thích:" Đúng là ta có mục đích riêng, nhưng không dính líu với người nào cả."
Sử Khuynh im lặng, trong phút chốc hắn đã cho rằng như vậy, nên cảnh giác với nàng.
Nhưng hắn vẫn thấy bực bội vì chuyện nào đó mà hắn không lí giải nổi.
"Ta đã nói cả rồi.
Có thể đi về..."còn chưa nói xong, trước mắt nàng tối đen, Sử Khuynh cổ tay vừa nhấc, nắm lấy cánh tay nàng.
Kỷ Tán Cẩm không phòng bị trước bị kéo vào lồng ngực ấm áp, khí tức mát lạnh xen lẫn mùi thuốc xông vào mũi.
Nàng sửng sốt, ngây ngẩn cả người.
Không kịp đá hắn ra, Sử Khuynh cúi người, sờ vào vết thâm ở cổ.
"Có đau không?" Sử Khuynh nhẹ giọng hỏi.
Hắn không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến, cơn đau liền nhói lên.
Sử Khuynh để ý biểu tình của nàng, nàng hơi nhíu mày.
Lúc hắn đi sau nàng, hắn đã sớm phát hiện, nhưng lúc đó nàng biểu hiện quá mức bình tĩnh, giống như không cảm giác được đau đớn.
Ngón tay nhẹ nhàng vén tóc.
Trên gáy toàn bộ bị xước, chỗ trầy rịn ra vài tơ máu.
Nổi bật trên làn da trắng tuyết nhìn càng ghê người.
Sát khí trong lòng dâng lên, Sử Khuynh âm thầm nhớ kĩ người nào đó.
"Đứng yên một lát".
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí không cho người ta từ chối.
Kỷ Tán Cẩm đành phải đứng yên bất động.
Hắn kéo xuống cổ áo của nàng.
Rũ đôi mắt, một tay nâng cần cổ trắng mịn, một tay khác lấy thuốc mỡ bôi lên.
Thuốc mát lạnh, tiếp xúc với da thịt liền tan ra.
Thời gian dường như trôi qua rất lâu, lâu đến mức Kỷ Tán Cẩm cảm thấy hoảng hốt.
Cổ bị nắm có cảm giác nóng cháy.
Từ vị trí của nàng, chỉ cần ngước mắt lên liền thấy mái tóc màu vàng ưu nhã cùng con ngươi trầm tĩnh như đáy hồ lẳng lặng nhìn nàng.
Kỷ Tán Cẩm không dám xem nhiều, thu mắt lại.
Nàng nghĩ nhiều rồi, người ta đang nghi ngờ nàng cấu kết với ai khác, ngoài ra còn có thể có tư tâm gì.
Kỷ Tán Cẩm muốn đánh vỡ bầu không khí quá mức yên lặng này.
Ho nhẹ, nói với Sử Khuynh:"Thật ra cũng không cần phải chạy xa đến vậy, Na Tư đều biết mấy việc ta làm, không cần phải tránh đi"
Sử Khuynh lặng thinh không nói.
Hắn thoa thuốc xong liền im lặng thả nàng ra.
Chính hắn cũng không thể hiểu nổi.
Đây là lần đầu tiên hắn làm ra hành động thất thố như vậy.
Sau khi suy đoán, đầu tiên là tức giận, sau đó là đố kị trong lòng.
Từ trước đó Sử Khuynh cũng có lòng tham, nhưng không rõ ràng như lúc này.
Hắn bất chấp, hắn không muốn nhìn thấy Na Tư, không muốn thấy hai người họ đi cạnh nhau, nên hắn quyết định mang nàng đi.
Nhưng nàng chỉ hỏi hắn nghi ngờ nàng sao?
Che dấu suy nghĩ trong lòng, Sử Khuynh ôn nhu cười:" Không có gì, Cẩm, ta mang ngươi quay về"
Kỷ Tán Cẩm giật mình, nàng không nghe nhầm.
Nói chuyện với nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe Sử Khuynh gọi tên nàng.
Chẳng qua rất nhiều thú nhân gọi nàng như vậy, cũng không cảm thấy chỗ nào khác lạ.
"Nhưng mà ngươi định cho người báo tộc biết sự thật sao?"
Nàng nhớ đến lớp hóa trang đã xóa, vẫn quyết định hóa trang lại.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, để lộ ra sẽ gây không biết bao nhiêu phiền phức.
Sử Khuynh chỉ mỉm cười sâu kín, hắn lí giải tâm trạng của Na Tư, thuận tiện nhắc nhở nàng cũng vì tư tâm của chính mình..