Sau khoảng 5 phút, hai người bọn họ cuối cùng cũng đến một cái hồ nhỏ.
Lúc này trời đã tối, ánh trăng chiếu sáng mặt hồ một mảnh thanh triệt.
"Đây là nơi bộ lạc dùng để tẩy rửa.
Nhưng không thường xuyên có người đến đây nên thực an tĩnh."
Na Tư bế nàng đến bên dòng sông, có chút không nỡ đặt nàng xuống sau đó đứng dậy đi ra ngoài canh chừng cho nàng, mà Kỷ Tán Cẩm bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng gọi lại hắn:
"Chờ một chút!"
Nàng đột nhiên lời nói làm Na Tư hơi bất ngờ một chút, tức khắc mắt tím hưng phấn quay lại nhìn nàng:
"Cẩm nhi người có chuyện gì?"
Kỷ Tán Cẩm chỉ chỉ vào da thú hắn đang ôm trong tay.
"Ngươi để ở nơi đó.
Sau khi xong ta sẽ tự mình thay."
Nàng vẫn là không tin tưởng này chết biế.n thái sẽ không đối nàng làm gì đó.
Kỷ Tán Cẩm cũng không quen loại này có người ở gần khi nàng tắm.
Tinh thần lực không phải là vô hạn.
Vốn dĩ đã qua hơn 5 ngày, thần kinh nàng vẫn luôn ở trạng thái căng chặt phòng bị.
Nếu là người thường sớm đã không trụ nổi.
Nhưng nàng vẫn cường chống đến tận bây giờ, đến lúc này cũng rất suy yếu, chỉ có thể theo dõi cử động trong vòng 3 mét.
Na Tư ảo não, hắn biết tiểu giống cái vẫn là đang phòng bị hắn.
Nhưng hắn vẫn đặt quần áo xuống.
"Cẩm nhi ngươi yên tâm, ta sẽ không để bất kì kẻ nào đến gần."
Kỷ Tán Cẩm nhàn nhạt nói cảm tạ.
Sau khi thấy bóng lưng của Na Tư đã khuất sau lùm cây.
Nàng nhẹ nhàng cởi bỏ lớp váy dài, vòng tay qua đầu nhẹ nhàng tháo nút thắt của dải lụa trên mắt đặt lên quần áo đã gấp gọn.
Còn có từng gói thuốc bột, bình xịt, đều là vũ khí phòng thân đều bị nàng giấu đi.
Duy chỉ có co duỗi xuyết vẫn được nàng quấn quanh cổ tay.
Kỷ Tán Cẩm đặt chân xuống trước.
Độ sâu vừa vặn, vừa hay đến eo nàng.
Tiếp đó, cả thân hình nàng trầm xuống nước.
Mọi bụi bẩn trên thân thể nàng dần dần đều bị dòng nước cuốn trôi làm hiện lên làn da trắng nõn.
Cảm giác nói không nên lời thoải mái.
Kỷ Tán Cẩm cũng nâng tay lên xoa rửa khuôn mặt nhưng tránh không để nước vào đôi mắt.
Nếu để đôi mắt bị nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm.
Nàng tiến ra giữa hồ, xung quanh đều là cây cối cùng bóng đêm tĩnh lặng làm Kỷ Tán Cẩm thả lỏng thân thể.
Cách đó không xa, Na Tư vốn đang canh giữ nghe một tiếng trầm trọng thân mình hạ thủy, sau lại là tiếng nước róc rách.
Dù không nhìn thấy gì nhưng trong đầu hắn tự động hiện lên hình ảnh một thân ảnh nho nhỏ, tế gầy đang đứng giữa hồ, dù chỉ là do hắn tưởng tượng nhưng đủ để Na Tư đứng ngồi không yên.
Trong lòng Na Tư như có hàng vạn lời dẫn dụ.
"Shh..."
Bỗng nhiên, từ nơi xa thân ảnh kia phát ra một tiếng khẽ hừ.
Kỷ Tán Cẩm dẫm phải một mảnh đá sắc nhọn, lòng bàn chân nàng nhói đau.
Nghe thấy tiếng, Na Tư hốt hoảng lo lắng, có phải hay không tiểu giống cái của hắn bị thương ở đâu.
Giờ phút này, quản hay không lời hứa của hắn với Kỷ Tán Cẩm.
Hắn lập tức quay đầu lại nhìn thân ảnh đằng kia.
Ngay lập tức, một cảnh tượng đập vào mắt triệt để khiến hắn ngốc tại chỗ.
Phỏng chừng Kỷ Tán Cẩm cũng chưa nghĩ đến, trong bóng tối, dù là khoảng cách rất xa, loài báo vẫn có thể nhìn đến rõ ràng.
Dường như ngay tại thời khắc này, mỹ lệ trên thế gian rút lại về đây để tôn lên sắc đẹp như nghìn trăng hợp cẩn.
Ba ngàn sợi tóc đen tùy ý buông dài, chảy lan tràn trên ngực, bờ vai, ôm trọn khung xương quai xanh trắng ngần.
Xuyên qua rèm tóc rối là khuôn mặt tuyệt mỹ thanh tao, đôi mắt u buồn lạnh lùng như có thể giết chết trời đêm dấu sau hàng mi dài lim dim khép hờ.
Chiếc mũi cao thẳng tinh xảo, cặp môi mềm mang sắc đỏ tươi như bông hoa tam giác mạch đẹp nhất hắn đã từng thấy.
Tầm mắt hắn dời xuống đường cong uyển dẻo mịn màng.
Làn da như ngưng chi tinh khiết vô ngần.
Cánh tay trắng muốt mềm mại cử động xoa rửa thân thể.
Như một viên ngọc tuyệt mỹ được gột rửa bụi trần.
Vẻ đẹp này vốn không giống như tồn tại trên đời.
Kỷ Tán Cẩm như cảm giác được một ánh mắt nóng cháy đang nhìn mình.
Dưới cái nhìn của hắn, nàng uyển chuyển xoay người, hướng ánh mắt tới nam nhân đang sững sờ thảng thốt sau lưng, thu cả hồn hắn vào khóe mắt.
Trong ánh mắt của Kỷ Tán Cẩm, lòng ngực Na Tư trở nên căng thẳng, bàn tay hắn bỗng nhiên nắm chặt ngực.
Hắn không dám chớp mắt, sợ rằng sẽ bỏ lỡ một giây cảnh đẹp này.
Thân hình hắn xiêu xiêu muốn gục ngã.
Na Tư lúc đầu còn nghĩ là do hắn hoa mắt.
Nhưng đây là hắn Cẩm nhi.
Không thể là một người khác được.
Khi mới gặp nàng, hắn chỉ nghĩ nàng là một cái giống cái đáng thương, điều đó làm hắn muốn che chở cái này giống cái, dù những giống đực khác đều tỏ ra không thích nàng.
Chỉ là giờ đây, Na Tư bỗng nhiên sinh ra một suy nghĩ chỉ muốn độc chiếm vẻ đẹp này làm của riêng mình.
Hắn càng chắc chắn một điều, Cẩm nhi chắc chắn phải là của hắn.
Kỷ Tán Cẩm cũng không biết, trong lúc vô ý, nàng đã trở thành Đường Tăng thịt trong lòng mỗ thú nào đó.
P/s:Tác giả đã ngồi xem tất cả các bức hình về mỹ nhân để miêu tả nhân vật này.
Mong rằng nó trùng khớp với hình tượng Kỷ Tán Cẩm trong lòng mọi người.(ಥ_ʖಥ).