Chợt cúi đầu xuống.

Mã Nhĩ tưởng, chính mình chỉ cần thiếu chút nữa là có thể thoát khỏi nơi này.

Nhưng bọn họ vẫn đến đây đuổi cùng diệt tận hắn.
Biểu Mai thích thú thưởng thức biểu tình không cam tâm của Mã Nhĩ.

Đôi mắt cong lên cười trên cao nhìn xuống hắn:"Làm được không tồi a.

Chỉ tiếc ngươi không cần đợi bọn hắn đâu".
Tay thon dài khẽ nâng, chỉ vào vách đá không xa, hắn sung sướng mà vỗ tay:" Thật giỏi, dám đem mấy thứ xấu xí đến chặn đường bổn trưởng lão, ta tự hỏi kẻ nào đó phía sau ngươi có thể bảo vệ ngươi tới mức nào a"
Mã Nhĩ không cần nhìn hắn cũng hiểu, mùi máu nồng nặc của ong thú nhiều đến mức đã lấn át luôn cả mùi của ác thú trên người kẻ này.

Trái tim vốn đã đập mạnh như muốn xuyên qua lồng ngực giờ đây bàn tay cũng bấu víu vào mặt đất để che dấu sự run rẩy của mình.
Nhìn Biểu Mai giống như một kẻ điên lơ đãng đi vòng qua hắn.

Hắn vừa thở dài như tiếc hận, vừa cười sám hối như đã đùa giỡn quá trớn.
"Thôi, không nói với ngươi nữa, Vương sẽ trách phạt ta mất".

Nói xong hắn lười biếng phất tay với thú nhân phía sau:
"Giết hắn!"
"Vâng, trưởng lão." Một tiếng khô khan đáp lại.
...----------------...
"Hắn không đến, về thôi Cẩm nhi..." Na Tư nói.
Cả hai người đều đang đợi để gặp Mã Nhĩ như đã hẹn nhưng đã một lúc lâu vẫn không hề có bóng dáng người xuất hiện.
Na Tư cảm thấy tên đó không đến càng tốt.

Lãng phí thời gian hắn ở cùng giống cái của hắn.

Kỷ Tán Cẩm cũng cảm thấy như vậy, trước giờ nàng cũng Mã Nhĩ không có nhiều tiếp xúc, một vài hành động của hắn làm nàng muốn đề phòng.
"Đúng rồi Na Tư, một vài tấm nệm da thú của ngươi để ta giặt đi.

Trời vẫn còn nắng, đến sáng mai có thể khô rồi"
Kỷ Tán Cẩm lo lắng mùi ẩm mốc trong hang động, nhân lúc nàng đổi được từ hệ thống bột giặt quần áo, nàng cũng không ngờ bột giặt trong hệ thống còn có thể dùng tích phân để đổi lấy, hơn nữa cái giá còn rất rẻ.
"Nàng thích giặt da thú sao?" Na Tư khó hiểu, bình thường hắn cũng chỉ dùng rất lâu, có khi dùng hỏng thì thay luôn da thú mới.
"Đúng rồi, giặt ra còn có mùi hương nữa"
Na Tư hai mắt sáng lên:"Có thể giống với mùi của nàng không?"

"Mùi của ta? Ý của ngươi là mùi hoa oải hương?" Kỷ Tán Cẩm dở khóc dở cười nhìn hắn hưng phấn gật đầu.

Báo cũng thích mùi hoa sao?
Na Tư âm thầm nhớ kỹ tên hoa oải hương.

Hắn không biết đó là hoa gì nhưng Cẩm nhi đặc biệt thích mùi của nó.

Trên tóc, trên quần áo, trên người nàng luôn thoang thoảng mùi hương này.
Hắn có thể có cùng mùi hương của tiểu giống cái.

Thật tốt.
Nhưng khi nghĩ đến một việc, Na Tư lại có chút chần chừ.
"Cẩm nhi, chúng ta phải qua một đoạn sông khác để giặt quần áo"
"Sao vậy, không phải gần bộ lạc cũng có một con sông mà".

Câu nói của Na Tư làm nàng có chút không rõ.
"Ta cũng không biết làm sao lại vậy, sáng nay ta ra ngoài lấy nước, ta phát hiện giống như nước của con sông đó đục hơn, ta lo sợ ngươi uống phải thứ không sạch sẽ nên đã tìm một nơi khác"
Ra đó là lí do Na Tư đi rất lâu vào sáng nay.

"Những giống đực có giống cái khác cũng như vậy"
Kỷ Tán Cẩm suy tư, không thể nào do dòng nước tự nhiên đục được.

Sông bị đục cũng rất nhiều nguyên nhân có thể xảy ra.
"Gần đây có vụ lở đất đá nào không?"
Na Tư sửng sốt:" Núi đá rơi xuống? Ta không biết phía xa như thế nào nhưng xung quanh đây thì không có"
Cũng đúng, một vụ lở đất đá quy mô lớn thì mới có thể khiến cả một con sông bị đục như vậy.
Mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng ngày càng khó hiểu.

Thấy Kỷ Tán Cẩm nghiêm mặt không nói lời nào, Na Tư ẩn ẩn cảm thấy đã có chuyện gì kỳ quái, hắn lặng yên nhìn nàng, không khỏi tưởng, nếu không nhờ vào...
Không đợi hắn mở miệng, Kỷ Tán Cẩm bỗng nhiên nhớ tới một người, xem ra đến lúc nàng tận dụng mối quan hệ đồng minh này với ai đó.
Bắt lấy tay Na Tư, nàng nói:"Tạm gác mấy chuyện khác đã, chúng ta cần tìm Sử Khuynh để hỏi một số thứ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play