Phi Cát ngước mắt nhìn Kỷ Tán Cẩm phương hướng, sắc bén con ngươi một chút thu liễm.

Hắn hơi ngẩng cao đầu, một đầu tóc vàng đón gió mà đến mang theo mãnh liệt hơi thở cuốn vào mặt.

Nhân lúc nàng còn chưa hiểu chuyện gì, Ngoan Y đã vỗ vào vai nàng:
"Phi Cát vừa đuổi một tên giống đực đi rồi, ngươi thấy hắn tốt hay không?"
Kỷ Tán Cẩm:"...."Đúng thật là do nàng.
Thật không hiểu được các loại hành động tự tiến cử này là gì, không phải nàng đều đã từ chối sao?
Đau đầu, đỡ trán một chút, Kỷ Tán Cẩm quyết định phải nói rõ ràng, đỡ tốn công sức lên người nàng.

Nàng hắng giọng, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của Phi Cát: "Cảm ơn ý tốt của người, nhưng ta không có ý..."
Chưa nói hết lời, Dã Anh đã ngồi dậy không kìm được tức giận mà cắt ngang: "Ta nói ngươi làm sao vô cớ nhúng tay vào, chắc chắn ngươi đã thấy...!"
"Thấy cái gì?"
Bước chân rất nhỏ, phía sau người chậm rãi đi đến.

Sau lưng là lạnh lẽo sát khí, Na Tư hơi cúi đầu, tóc đen che khuất trong mắt thô bạo.

Hắn bất động thanh sắc mà nhìn Dã Anh, trong lòng là đủ loại điên cuồng ý niệm đều có.

Mà Dã Anh từ trong tức giận tỉnh lại, lập tức ý thức được vừa rồi định nói cái gì hốt hoảng nhìn về Kỷ Tán Cẩm lại đâm tiến là lãnh lệ lại nhạt nhẽo tròng mắt, đâm hắn đến lòng quặn đau.
Không khí mãnh liệt giằng co.

Kỷ Tán Cẩm chỉ đơn giản an tĩnh đứng ở đó.

Nàng thở ra một hơi.
"Không cần để ý hắn nói.

Ý của ta là, cảm ơn tình cảm của người nhưng ta không có cách nào đáp lại, vẫn nên dành cho người xứng đôi với ngươi" Nàng đầy mặt khéo léo xin lỗi cười cùng an ủi hy vọng không gây cho hắn khó chịu.
"Cẩm..."Ngoan Y bối rối nhìn hai người, không dám nhìn sắc mặt của ca ca.

Na Tư nhưng thật ra không xen vào, ánh mắt hắn có kiên định cũng có trộn lẫn bất an xem nàng.
Phi Cát dường như sở liệu được.

Hắn lắc đầu, có chút chua xót cười: "Giống đực một khi đã nhận định bạn lữ đã không thể quay đầu, ta cũng không trông mong sẽ được đáp lại".

Hắn nói thật nhỏ, nàng gần như không thể nghe thấy:"Cơ hội đứng phía sau nhìn cũng đủ"
Kỷ Tán Cẩm trong lòng xem đến khó chịu.

Chẳng lẽ mỗi giống đực không được đáp lại đều cứ thế ở trong tình trạng này?
Nàng xoay người liền rời đi, không ngoảnh lại đầu đối với hai người bên kia nói:"Cả hai cùng đi."
Na Tư đi bên cạnh, Dã Anh có chút bồn chồn theo sau.

Đến một con đường vắng vẻ, không ai nói chuyện, lá cây thổi quét rào rạt, ánh sáng vựng nhiễm hoàng hôn soi rọi con đường càng có vẻ hiu quạnh.

Sau đó dần không có thú nhân lui tới nữa, Kỷ Tán Cẩm mới lên tiếng:

"Thứ người nhìn trúng là này đúng không?" Nói đoạn ngón tay chỉ chỉ vào khuôn mặt.

Không có gì đặc sắc nhưng xem đến cả Na Tư cũng giật mình.
"Không, ta..."
"Làm ngươi thất vọng, ngoài thứ đó ta cái nào cũng không có" Nàng bình thản nói, vừa bước đi, tay nàng khẽ đẩy ra những tán lá chắn trước mặt.
"Cẩm, ngươi tức giận vì ta nói ra bí mật?"
Kỷ Tán Cẩm đột nhiên ngừng lại, im lặng nhìn Dã Anh: "Ngươi biết không, nếu thật sự lộ ra, ta sẽ không quá để ý.

Nhưng như ngươi nói, Phi Cát vì nhìn thấy nên mới bắt đầu theo đuổi" Sẽ làm nàng cảm thấy nàng như là sự chê cười lớn nhất, rằng nàng chẳng đáng có gì để nhìn vào.
"Cẩm nhi"
Kỷ Tán Cẩm hoãn lại thần.

Na Tư sắc mặt hơi tái nhợt, môi mỏng nhấp chặt.

Hắn không dám chạm vào nàng tay.

Hiển nhiên hắn bị lời nàng nói hoảng sợ.
Nàng đã nói ra quá nhiều thì phải, làm khó bọn họ rồi.

"Ta không giận nữa, về sau không cần nhắc loại chuyện này"
Bằng cách nào đó tách ra khỏi Dã Anh, hai người như thường vẫn trở lại sơn động.

Nhưng nàng biết, dường như Na Tư khi ở cùng nàng càng thêm cẩn thận, sợ chọc thủng giữa hai người vi diệu quan hệ.

Chỉ là đêm xuống, hắn lại vây quanh người nàng thêm chặt chẽ.

Kỷ Tán Cẩm chọc chọc hắn bộ lông, Na Tư giật giật thân mình, khẽ hừ.

Trước khi ngủ, nàng nhìn thấy đống lửa vẫn bập bùng, hơi ấm thiêu đốt nhiệt độ lạnh lẽo về đêm.

Bên cạnh còn canh giữ một đầu báo đêm đâu.

Còn khá an toàn.
Lời tác giả muốn nói: Dã Anh là không có cơ hội rồi ヽ( ̄~ ̄)ノ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play