Vừa xuyên qua thế giới này, Kỷ Tán Cẩm đã chạm mặt lợn rừng.
Trong lúc đánh nhau với nó, không cẩn thận đánh rơi một số thứ.
Chỉ khi trong một lần sửa soạn đồ đạc, nàng mới phát hiện ra đã bị thiếu mất một số món.
Lần này đi vào rừng chủ yếu muốn tìm lại chúng.
Dù sao trước khi xuyên qua, những thứ kì lạ của tổ chức đó phát cho nàng giống như "phát kẹo" vậy.
Chỉ là phần lớn đã bị hệ thống đưa vào giám sát.
Phía trước Na Tư mang nàng về từ nơi đó đến báo tộc không tốn bao nhiêu thời gian.
Nhưng lần này nàng chọn đi bộ, vừa đi vừa nhớ lại con đường trước đó.
"Ngươi đang tìm gì?"Sử Khuynh vẫn rất kiên nhẫn đi lòng vòng với nàng.
Hắn nhìn nàng một bộ cúi đầu tìm kiếm nên lên tiếng hỏi.
" Một số thứ ta đánh mất khi vừa đến thôi"
Sử Khuynh hơi nhíu nhìu mày, trong lòng phức tạp.
Ý tứ gì? Nàng ta không phải người của báo tộc bộ lạc? Hắn nghĩ đến thấy nàng ở trong bộ lạc, ẩn ẩn còn cảm giác được một số hành động bài xích.
"Nói cho ta hình dạng, ta cùng ngươi tìm"
"Là một thứ có dạng bông hoa màu tím, nhưng nó không phải hoa, khá cứng cáp"
Nàng trả lời người nào đó.
Nhưng thật không có cách miêu tả kĩ càng cho hắn hiểu.
Đối với thú nhân tới nói, những thứ đó khá quái dị.
Bọn họ không cách nào hình dung được.
Là hoa nhưng không phải hoa, Sử Khuynh đúng thật lần đầu nghe thấy.
"Rất quan trọng với ngươi sao?"
Nàng trầm mặc.
Thiết bị đó có rất nhiều chức năng, nó còn chứa vật rất quan trọng, không thể cứ thế làm mất.
Nhìn đến nàng như thế, hắn không hỏi nữa, nhưng thật ra tìm lại dụng tâm hơn.
Những thú nhân kim vũ điểu nếu ở nơi này không chừng bị dọa trợn mắt há mồm.
Sử Khuynh đến từ vạn thú vương thành, chưa ai biết hắn thân phận là gì.
Hắn cũng chỉ vì nhiệm vụ mà đến, dù Xích Lạp rừng rậm cũng có một chi kim vũ điểu sinh sống nhưng thực sự không đáng nhắc tới.
Vậy mà vị đại tế tư bình thường cao lãnh không dung người khác tới gần hiện tại lại chịu vì người khác tìm đồ vật.
Đặt chân lên phiến thổ địa này, rừng rậm vẫn như trước khi nàng mới đến, xung quanh không thay đổi gì nhiều.
Chỉ là con đường mọc đầy cỏ dại và lá rụng.
Cho dù thế, dù đã tìm đến vị trí nàng rơi xuống vẫn không thể tìm được.
Cũng đúng, khoảng cách từ lúc đó đã đến một tháng.
Vẫn là thôi quay trở về?
"Hệ thống có biết hay không..."
Kỷ Tán Cẩm lẩm bẩm tự hỏi.
Nàng không chú ý mà đắm chìm trong suy nghĩ.
Vô ý thức mà đi xa hơn.
"Dừng lại!"
A, Kỷ Tán Cẩm ngước mắt, Sử Khuynh ngăn trước người nàng.
Hắn sắc mặt bỗng nhiên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén đề phòng nàng.
"Trở về đi, không thể ra khỏi Xích Lạp rừng rậm"
Nàng kinh nghi bất định nhìn phía sau rừng già âm u vô tận, thấy được một vùng sáng không phải rất gần, nhưng quang cảnh phía sau đã có thể cảm nhận rõ sự đối lập.
"Đi xa hơn nữa, chúng ta sẽ xâm nhập lãnh địa của bộ lạc khác"
Sử Khuynh nhàn nhạt cười: "Ngươi không muốn thấy bọn họ tranh giành giống cái đi?"
"Ách..."
Đại khái đã hiểu được giống đực ở đây có thể vì tranh giành giống cái mà làm rất nhiều chuyện không tưởng, Kỷ Tán Cẩm liền nản.
Sử Khuynh thấy nàng biểu tình héo héo, nhịn xuống hơi buồn cười.
Hắn hôm nay làm thật đủ thứ chuyện chính hắn cũng cảm thấy lạ.
Hình như hắn đã hơi quá quan tâm giống cái trước mắt này.
Sử Khuynh hơi rũ mắt mà tưởng.
Sao có thể đâu, chỉ đang muốn tìm ra người này đang che dấu gì thôi.
" Ta qua tìm cái đó cho ngươi"
"Không phải ngươi nói không thể xâm nhập lãnh địa của tộc khác sao?"
Sử Khuynh cười đến thoải mái:" Không sao, ta không phải giống cái, hơn nữa còn là tế tư, bọn họ sẽ không đụng đến"
Kỷ Tán Cẩm lắc đầu.
Đến đây rồi còn không tìm ra, không thể đem phiền phức đưa cho hắn.
Việc này đến đây thôi.
"Bỏ đi, chuyện này không cần thiết tiếp tục làm.
Chúng ta hồi bộ lạc đi".