Mũi của báo tộc vốn nhạy cảm.
Mùi hôi được ngửi vào như bị phóng đại gấp mười lần.
Các thú nhân cũng mau chóng lùi ra xa, dùng ánh mắt quái dị nhìn Lenni.
"Lenni, ngươi nói thứ này là do ngươi hái sao, mùi của nó cũng quá..."
Khuôn mặt của Lenni trong nháy mắt sụp xuống, nàng lắc đầu: "Không, không thể nào mà..."
Cố lại gần một chút nhìn vào phía bên trong, một bao da thú chất đầy hành tỏi, những loài thực vật nặng mùi.
Trước khi đưa cho nàng, Kỷ Tán Cẩm còn hảo tâm xịt vào trong nước từ hoa bồ nông rồi siết chặt miệng túi lại.
Đó là lí do Lenni đi trên đường không hề phát hiện.
Lenni vừa xấu hổ vừa kinh hoảng, nàng nhìn thấy Kỷ Tán Cẩm đang đứng gần đó liền vội vàng phủ nhận:
"Không phải ta hái, là nàng ta, nàng ta đưa nó cho ta, ta không biết gì hết."
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Kỷ Tán Cẩm bình tĩnh bước ra đóng lại túi đeo lên vai.
"Đúng là của ta.
Cảm ơn ngươi đã giúp ta mang về."
Nhìn nàng đi rồi, Lenni mới ý thức được mình lại bị lừa.
Không phải do nàng! Ai biết được giống cái đó lại lấy những thứ quái dị đó chứ!.
ngôn tình ngược
Nhưng dù nói tiếp nữa cũng không được gì, chính nàng đã đưa ra đề nghị giúp Kỷ Tán Cẩm mang về.
Lenni cảm thấy chưa bao giờ bị ăn mệt như lúc này.
Dưới sự nâng đỡ của vài giống đực uể oải rời đi.
Kỷ Tán Cẩm nhìn Ngoan Y bên cạnh cười ngửa tới ngửa lui sắp không nhặt được mồm, bất đắc dĩ lắc đầu.
Có buồn cười đến vậy sao.
Na Tư ôn nhu nhìn nàng.
Quả nhiên là tiểu giống cái hắn thích, nàng luôn thông minh như vậy, không cần đến hắn giúp đỡ.
Cầm lấy túi đồ trên người nàng đeo lên, khi đụng đến túi đựng khoai lang, mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc.
"Cẩm nhi, cái này hình như không thể ăn."
Nàng nâng lên ước lượng một chút: "Có thể, hẳn là người chưa biết cách nướng khoai, cái này có thể làm thức ăn vào mùa đông, ăn càng ngon hơn."
"Khoan đã, ý người nói là cái này có thể làm thức ăn cho mùa đông sao."
Kỷ Tán Cẩm thấy mọi người xung quanh bỗng nhiên giật mình, sắc mặt nghiêm trọng nhìn nàng.
"Đúng vậy, khoai lang trồng ở trong đất, ăn trong mùa đông không có vấn đề gì."
"Lời nói của ngươi là thật?"
Giọng nói uy nghiêm của tộc trưởng vang lên, hắn bước ra, chăm chú suy xét như để đánh giá độ thật giả trong lời nói của Kỷ Tán Cẩm.
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.
"Vậy có phải mùa đông năm nay chúng ta được cứu rồi?"
Tiếng thủ thỉ của một vài thú nhân tuy rất nhỏ nhưng tạo một gợn sóng trong lòng mọi người.
Tộc trưởng tuy kích động nhưng hắn cố gắng bình ổn tâm trạng hỏi nàng:
"Ngươi nói ngươi biết cách nấu thứ này, vậy ngươi có thể làm chúng ta xem được không?"
Nàng gật đầu, bắt đầu rửa sạch những đất cát bên ngoài.
Na Tư ở bên trợ giúp nhóm lửa.
Đặt lên giá gỗ, nàng hơ củ khoai lên ngọn lửa cho chín đều các mặt.
Sau khoảng năm phút lấy khoai ra khỏi ngọn lửa.
Các thú nhân liên tục ghé mắt nhìn.
Phần vỏ lụa của khoai đã bị cháy lụi, mọi người đều nghi ngờ, cháy đen rồi liệu có thể ăn được sao?
Kỷ Tán Cẩm để nguội rồi mới bẻ ra khoai.
Bên ngoài dù bị cháy đen, nhưng ruột khoai bên trong được chín đều vàng ruộm lên, từng ngụm khói bốc lên thơm nghi ngút.
Nàng trước đưa một nửa cho tộc trưởng, một nửa còn lại đưa cho Na Tư.
Dưới cái nhìn của mọi người, tộc trưởng tách ra lớp vỏ đen bên ngoài dễ dàng, thử đưa lên miệng cắn một ngụm, khoai lang nướng mềm mại, bông xốp, ngọt bùi, lẫn thêm mùi khét đặc trưng của củi.
Vừa xuống bụng còn cảm nhận được độ ấm.
Tộc trưởng ăn xong, quay lại nhìn Kỷ Tán Cẩm bằng ánh mắt từ ái, hơi cúi đầu.
"Quả thật là có thể ăn được.
Cảm ơn người, đã đem lại cho tộc nhân của ta thêm một cơ hội sống."
Nàng thấy tộc trưởng cảm ơn một cách trịnh trọng như vậy, có hơi sửng sốt.
Ngay sau đó cũng lễ phép mỉm cười gật đầu:
"Không có gì, là ta phải cảm ơn bộ lạc mới phải."
Được tộc trưởng công nhận, các tộc nhân vui sướng ôm chầm lấy nhau, có người còn không nhịn được mà bật khóc.
Rốt cuộc mùa đông năm nay bộ lạc của họ sẽ không phải có nhiều thú nhân phải ra đi thảm như vậy nữa.
Nhìn các thú nhân vui mừng như vậy, Kỷ Tán Cẩm trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nàng trầm giọng nói với hệ thống:
"Nhất Hào, mong ngươi giải thích cho ta đầy đủ về tình hình mùa đông ở thế giới này."
Tiếng của Nhất Hào máy móc đọc lại thông tin: "Không giống như hiện đại, mùa đông ở thú thế cực kì khắc nghiệt, là thời điểm lương thực khan hiếm nhất, thức ăn không thể bảo quản dẫn đến việc rất nhiều thú nhân phải chết.
Nguyên nhân là vì quá lạnh, hai là không đủ thức ăn."
Khi nghe Nhất Hào đọc ra số lượng thương vong, Kỷ Tán Cẩm không khỏi giật mình kinh hãi: "Nhiều như vậy?!".