Tuy rằng Hứa Nhã Nhã được như ý nguyện trở về bên cạnh Triệu Cảnh Hàn, nhưng thực tế lại quá khác biệt so với dự đoán.
Cô ta ôm con gái nhỏ chạy đến cửa, nhưng Triệu Cảnh Hàn lại chỉ cần đứa bé, không cần mẹ nó là cô ta.
Cho dù cô ta có dùng thủ đoạn khóc lóc cầu xin thế nào nhưng Triệu Cảnh Hàn không hề tin, lại càng không muốn dính líu đến người mẹ này.
Chỉ vì quan hệ mẹ con nên không thể đuổi cô ta ra ngoài, chỉ có thể thuê một căn nhà để hai mẹ con vào ở, mời thêm bảo mẫu, mỗi tháng chu cấp phí sinh hoạt, nhưng hiện tại cũng không có nhiều tiền để cho cô ta.
Thời gian rảnh anh sẽ qua thăm con gái, Hứa Nhã Nhã còn muốn mượn cơ hội này cùng anh hàn gắn tình cảm, ôn lại chuyện cũ, muốn được gả vào Triệu gia làm Triệu thiếu phu nhân, nhưng mà Triệu Cảnh Hàn không cho cô bất cứ tia hy vọng nào.
Nói đến cùng, cô chỉ như bảo mẫu chăm sóc con cho anh mà thôi, đợi đến khi đứa bé trưởng thành, cũng là lúc cô phải rời đi.
Vào lúc này, thái độ của Triệu Cảnh Hàn kiên định không thể lay chuyển, cô ta ngoài việc hao tâm tổn phí thời gian ra thì không đạt được cái gì.
Đây đích thị nam chính trong truyền thuyết.
Khi yêu anh ta có thể hận không thể nâng người yêu lên tận mây xanh, một khi không còn yêu nữa, anh ta có thể rạch ròi đến từng chút một.
Hứa Nhã Nhã lại không hiểu được điều này, còn ôm tâm tư mộng đẹp, cuối cùng vẫn níu lấy không buông.
Thật ra theo Kiều Nhan, Triệu Cảnh Hàn sắp xếp như vậy cũng không phải hành động gì thông minh, mà ngược lại còn mang theo nhiều tai họa ngầm.
Nếu đặt vào trường hợp lão phu nhân xử lý, chỉ cần giữ lại đứa bé còn người mẹ đuổi đi coi như xong, giữ lại bên mình không khác gì ôm quả bom hẹn giờ, chỉ mới bắt đầu thôi đã khiến anh ta bị hủy hôn rồi không biết sau này còn xảy ra chuyện gì nữa.
Giữ cô ta bên cạnh, về sau Triệu Cảnh Hàn liệu có thể kết hôn không?
Nhưng Triệu Cảnh Hàn lại lo lắng con gái không có mẹ ở bên, hơn nữa Hứa Nhã Nhã cũng không dễ đuổi đi như vậy, để cô ta ra ngoài khiến người khác có người lợi dụng không bằng để cô ta dưới mí mắt để theo dõi.
Tóm lại bởi vì nhiều lý do mà Hứa Nhã Nhã thành công ở lại, ăn uống không còn phải lo, chỉ là có hơi vắng vẻ, không có cảm giác tồn tại.
Kiều Nhan chứng kiến toàn bộ quá trình, đối với chuyện này chỉ để ý một chút, cũng xem như khá thờ ơ lạnh nhạt.
Dù sao cũng không phải cha mẹ anh ta, hơn nữa trước đây còn có liên quan, mà người nào đấy nhà cô lại vô cùng để ý, cô cũng phải chú ý hơn chút, không nên tự mình rước họa vào thân.
Đợi đến lúc sóng gió này trôi qua, thời gian cũng ngót nghét nửa năm.
An Bảo Bảo không những có thể nhanh nhẹn chạy tới chạy lui cùng ba chơi trốn tìm mà còn có thể bi bô gọi từng người một, trở thành bảo bối trong nhà, người gặp người thích.
Lúc này, Vương Tĩnh cũng quay trở lại, đồng hành bên cạnh còn có Lý Văn Đào. Hai người nắm tay đi vào cửa, thật khiến mọi người kinh hãi, về sau mới biết nhà trai đã cầu hôn thành công, trở về là muốn thông báo cho người nhà một chút, bắt đầu tổ chức lễ đính hôn.
Hai nhà họ Vương Lý vui vẻ vô cùng, nguyện vọng lâu nay đã thành hiện thực. Nói thật hai nhà đều thuộc dạng danh gia vọng tộc, môn đăng hộ đối, hơn nữa hai đứa nhỏ lại cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã. Bây giờ hai đứa muốn ở cùng nhau, thật đáng mừng.
Cứ như vậy, hôn lễ dần dần được tổ chức. Dự định hôn lễ trước đó vẫn được tiếp tục, thuận tiện kéo về một ít mặt mũi.
Kiều Nhan vui vẻ chưa được bao lâu đã nhận được thiệp mời của bọn họ, hơn nữa cô còn được mời làm phù dâu.
Hôn lễ này, cho dù với tư cách là bạn bè hay với tư cách phu nhân Triệu thị thì cô vẫn tham gia, chỉ là làm phù dâu thì cô không đồng ý. Cô đã kết hôn rồi làm sao còn có thể làm phù dâu được, cơ hội này phải nhường lại cho các tiểu thư xinh đẹp còn chưa kết hôn.
Hôm đó, lễ đính hôn vô cùng náo nhiệt, khách mời rất đông, đối với chuyện tình thanh mai trúc mã của hai người cũng đều chúc phúc.
Triệu Cảnh Hàn cũng đến, không khỏi bị cô đâu trào phúng một chút, khẩu khí vô cùng ác ý.
Có Lý Văn Đào ngăn cản, Vương Tĩnh oán giận nhìn Triệu Cảnh Hàn, cô còn chưa nói hết đâu. Tốt xấu gì trước đây cũng từng là anh em tốt, mà lời nói của cô cũng không dễ nghe.
“Còn tưởng anh thay đổi thế nào, kết quả vẫn dây dưa với tình cũ, tình thương mến thương. Thương trường bá đạo thì được gì chứ, không phải tình trường vẫn bị một người phụ nữ quay như dế hay sao?” Vương Tĩnh vẫn hất cằm cố nói thêm, nhưng bị Lý Văn Đào kéo đi.
Oán giận với Triệu Cảnh Hàn vẫn không đủ, kẻ đầu xỏ núp ở phía sau cô cũng không có ý định bỏ qua.
Đại tiểu thư quang minh chính đại châm ngòi ly gian, kỹ nữ tâm cơ Hứa Nhã Nhã có bản lĩnh thử chạy tới trước mặt cô xem, xem cô có đánh phủ cái đầu chó của cô ta không.
Có sự xuất hiện của mẹ con Hứa Nhã Nhã, những tiểu thư môn đăng hộ đối cùng Triệu Cảnh Hàn nói chuyện yêu đương không thiếu, nhưng tìm đến hôn nhân thì gần như không có.
Triệu Cảnh Hàn muốn tìm một người vợ thích hợp tạo lập gia đình yên ấm, nhưng có vẻ bây giờ điều này là không thể.
Ngược lại bên phía Hứa Nhã Nhã sau khi biết rất vui vẻ, nhưng cô ta cố gắng thế nào vẫn không đạt được điều mình muốn, không danh không phận ở cạnh Triệu Cảnh Hàn.
Trước kia không danh không phận nhưng anh ta vẫn yêu thương cô, bây giờ hoàn toàn không có gì cả, anh ta đến chơi với con gái một chút rồi rời đi, căn bản không hề ngủ lại, không cho cô bất cứ cơ hội nào.
Hứa Nhã Nhã dây dưa đã lâu không có kết quả, mà anh ta lại quyết tâm không chạm đến cô, vậy phải đi tìm nơi khác tìm cảm giác tồn tại. Ở mãi trong phòng, quá tịch mịch lại không thú vị.
Sau đó không lâu, Kiều Nhan liền được chứng kiến trò hay.
Đèn đuốc huy hoàng, yến hội sang trọng, Hứa Nhã Nhã bị một đám con gái danh gia vọng tộc vây quanh, châm chọc khiêu khích ngăn cản không cho đi vào.
“Ơ kìa, Hứa tiểu thư đã trở về rồi sao, nhìn bộ váy này đi, Cảnh thiếu không đưa tiền cho cô sao?”
“Người nào đấy cũng thật vô tâm, không còn yêu nhưng thế nào cũng là mẹ của con mình.”
“Hứa tiểu thư thật có bản lĩnh, đến vị hôn thê của Vương đại tiểu thư mà cũng dám đoạt…”
“…”
Cảm giác này thật quen thuộc. Hứa Nhã Nhã ăn mặc lộng lẫy thay đổi mới mình, thử lấy thân phận bạn gái Triệu Cảnh Hàn gia nhập giới thượng lưu, nhưng còn chưa vào cửa đã bị đánh cho tơi tả như ngọn giáo chìm sâu trong cát.
Những người ngày trước gây khó dễ với cô cũng xuất hiện, xoi mói chỉ trỏ, chặn hết đường đi không buông, khiến cô ta mất hết mặt mũi.
Cho dù cô ta có trộm lấy thiệp mời từ tay Triệu Cảnh Hàn thì cuối cùng cũng bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
Tin này nhanh chóng truyền đến tai Triệu Cảnh Hàn, đối với người không an phận như cô ta, liền giới hạn phạm vi hoạt động, không để cô ta ra ngoài gây chuyện.
Mọi chuyện bất thành, Hứa Nhã Nhã lấy lý do muốn cho con gái vào hộ khẩu muốn cùng Triệu Cảnh Hàn lấy giấy chứng nhận kết hôn, như vậy công chúa nhỏ nhà cô sẽ quang minh chính đại có thân phận, về sau sẽ không bị mọi người đàm tiếu là con riêng.
Triệu Cảnh Hàn càng ngày càng trở nên lịch lãm thành thục, làm sao không nhìn ra tâm tư của người phụ nữ này, vài ngày sau anh cũng lén thêm con gái vào hộ khẩu của mình, không cần bàn bạc với Hứa Nhã Nhã.
Hứa Nhã Nhã: … Vì sao cái gì cũng không diễn ra đúng kịch bản.
Tân tư nhỏ lại tan biến, Hứa Nhã Nhã tìm đủ mọi cách, dùng bao nhiêu thủ đoạn nhưng vẫn bị Triệu Cảnh Hàn phát hiện cảnh cáo, chuẩn bị đuổi cô đi.
Người này quá không an phận, giữ lại thật quá phiền phức.
Hứa Nhã Nhã làm gì chịu đi, ôm con gái không chịu buông, cuối cùng khiến đứa bé gào khóc, vô cùng đáng thương, cuối cùng vẫn được ở lại.
Triệu Cảnh Hàn nhìn người phụ nữ này không khác gì kẻ điên, không hiểu tại sao ngày trước anh lại muốn sống muốn chết yêu thương cô ta, rõ ràng trừ gương mặt có chút thanh thuần ngoài ra cũng không có gì đặc biệt.
Mà sau khi sinh con, lại lưu lạc khắp nơi, nét thanh thuần cũng không còn, ngược lại còn thêm vài phần khắc khổ.
Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, không có tiền tài duy trì, càng không có người đàn ông chăm sóc, Hứa Nhã Nhã trông còn già hơn những người phụ nữ khác cùng tuổi.
Triệu Cảnh Hàn nhìn người phụ nữ đần độn vô vị này, quay lưng không chút lưu luyến rời đi để lại Hứa Nhã Nhã ngồi một mình đầu bù tóc rối khóc lóc thương tâm khổ sở.
Đến bây giờ, hai người xem như xé rách mặt nhau, nếu không phải có con gái ràng buộc, Hứa Nhã Nhã tin, cả đời này Triệu Cảnh Hàn sẽ không muốn gặp lại cô.
Đối với một màn tình luyến bi thương này, Kiều Nhan cũng không chú ý, chuyên tâm cùng Vương Tĩnh bàn chuyện công việc, thỉnh thoảng cũng thu thập thêm một ít tin tức cho Triệu Quân Khiêm, thuận tiện chăm sóc bánh bao nhỏ nhà cô.
An Bảo Bảo không biết do ai xúi dục, náo loạn khắp nơi đòi có em gái, thật khiến cô không có biện pháp, quả thực tiểu yêu tinh.
Kiều Nhan vừa mang thai đứa bé thứ hai cũng là lúc bên Triệu Cảnh Hàn xảy ra chuyện, liền chạy đến tìm Triệu Quân Khiêm xin giúp đỡ.
Nửa đêm, hai vợ chồng nhà cô nhận được điện thoại của lão phu nhân, nghe xong, Triệu Quân Khiêm lập tức mặc quần áo liền rời đi, thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới trở về.
Lúc này Kiều Nhan cũng đã biết, bên phía Triệu Cảnh Hàn xảy ra chuyện, nhưng người gặp chuyện không may không phải là anh ta mà là cô con gái nhỏ mới được mấy tháng mà họa này do Hứa Nhã Nhã gây ra, hai cha con nhà này chỉ như cá chết nằm trong chậu.
Nguyên do Hứa Nhã Nhã tịch mịch khó chịu, không biết làm sao lại cùng Kỳ Minh Thành ở chung một chỗ, không chỉ giúp anh ta lẩn trốn về nước, mà còn đem người giấu ở trong nhà. Một thời gian sau liền bị một đám đòi nợ thuê chạy đến bắt gian tại giường mang đi.
Đám người này không đông, nhưng đều là những người có mặt mũi ở nước ngoài, lần này lại mục đích chính về đây chỉ để bắt Kỳ Minh Thành trả nợ, không có tiền vậy thì mang người đi.
Cho nên, Hứa Nhã Nhã cùng con gái cũng bị bắt đi theo. Bắt Hứa Nhã Nhã cũng không sao, nhưng công chúa nhỏ thì chắc chắn không được.
Sau khi Triệu Cảnh Hàn phát hiện lập tức cho người đi tìm, nhưng năng lực anh ta có hạn, lực bất tòng tâm, cuối cùng nhờ cậy đến lão phu nhân cùng Triệu Quân Khiêm giúp đỡ giải cứu cháu gái.
Sóng ngầm mãnh liệt một đêm, đến sáng, cô cháu gái nhỏ bình an trở về, còn Hứa Nhã Nhã cùng Kỳ Minh Thành không rõ tung tích.
Cũng không biết tổng tài nhà cô thương lượng cùng bên kia thế nào, mà giọt máu của Triệu gia trở về hoàn hảo, bên phía cảnh sát cũng không có động tĩnh gì, tất cả khôi phục lại trạng thái sinh hoạt bình thường.
Kiều Nhan có chút nghi hoặc, đòi nợ thuê nước ngoài càn rỡ vậy sao, dám đến đây tùy tiện bắt người, vậy về sau vấn đề an toàn không phải không được bảo đảm hay sao.
Triệu Quân Khiêm giải thích một chút, những người kia hợp pháp bay sang đây, mà hai người kia cũng không phải quốc tịch Trung Quốc, chỉ cần không vi phạm pháp luật, những chuyện này nhà nước cũng không ăn ro rửng mỡ đi quản. Lúc này Kiều Nhan mới biết Hứa Nhã Nhã có quốc tịch Mỹ.
Hứa Nhã Nhã biến mất không còn dấu vết, mà cái tên này dần dần cũng đi vào quên lãng, cuộc sống vẫn diễn ra bình thường không có gì xảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT