Triệu Cảnh Hàn vốn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại Hứa Nhã Nhã, lại không nghĩ đến thời điểm cuộc sống anh dần dần trở về quỹ đạo thì người này lại xuất hiện.

Hứa Nhã Nhã đột nhiên tìm tới cửa, vượt xa dự đoán của anh, đồng thời cũng làm rối loạn tương lai tốt của chính mình.

“Cô tìm tới đây làm gì, nơi này không chào đón cô.” Triệu Cảnh Hàn lạnh lùng nói với cô gái đứng chờ bên ngoài.

Hứa Nhã Nhã một thân váy trắng mỏng manh đung đưa trong giá, sợ vừa gặp mặt anh liền đuổi người, nhất thời có chút chịu không nổi, nâng khuôn mặt lã chã chực khóc nhìn về phía Triệu Cảnh Hàn.

Gương mặt cô ta đầy ủy khuất, lên án, “Cảnh Hàn, có phải anh không còn yêu em nữa không?” Nếu không phải vậy thì tại sao cô ngàn dặm xa xôi trở về gặp anh, cớ sao anh không có chút vui vẻ lại dùng giọng điệu xua đuổi cô.

Sắc mặt Triệu Cảnh Hàn lạnh xuống, nhíu mày, khoảnh khắc nhìn thấy cô ta trong lòng không chút gợn sóng, anh cũng đột nhiên thông suốt.

Nhưng đối phương chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, anh phát hiện, cô ta là một kẻ điên, nghe không hiểu tiếng người.

Cho dù anh nói gì đi chăng nữa, chỉ là nội dung cô ta không muốn nghe thì vĩnh viễn sẽ không muốn hiểu, sau đó lại tìm lý do dây dưa, muốn kéo người khác đến thế giới mà cô ta vẽ ra, phục tùng cô ra, làm con rối cô ta điều khiển.

Tựa như anh ngày trước, không khác gì một tù binh.

Nhìn được rõ bản chất, giờ khắc này anh cần gì tiêu hao năng lượng vì kẻ điên cơ chứ, có nói gì cô ta cũng không hiểu.

Triệu Cảnh Hàn châm chọc cười, đặt tay vào cửa, đẩy người phụ nữ này ra ngoài, “Hứa tiểu thư, chúng ta đã sớm không còn quan hệ, cái gì mà thích hay không, về sau đừng tìm tới tôi nữa, tôi sợ rằng vị hôn thê của tôi sẽ hiểu lầm.”

Âm thanh trầm ấm vừa dứt, cửa chính cũng đóng lại, để lại một mình Hứa Nhã Nhã đứng ngăn cách bên ngoài.

“Cảnh Hàn!” Hứa Nhã Nhã bất chấp, sắc mặt trắng bệch chạy lên đi gõ cửa, đáng tiếc người đàn ông bên trong không có động tĩnh gì.

Về sau, bảo vệ khu nhà nhanh chóng chạy đến, trực tiếp “Mời” cô ra khỏi khu biệt thự.

Hứa Nhã Nhã đứng ở giao lộ dậm chân, vô cùng tổn thương, cô thật không nghĩ Triệu Cảnh Hàn sẽ tuyệt tình như vậy, gặp mặt nói chưa được hai câu đã đuổi cô đi, thật uổng công cô trang điểm ăn diện đến đây, tủi thân không tài nào kể hết, trong lòng hốt hoảng khó chịu.

“Cảnh Hàn từ lúc nào đã có vị hôn thê? Anh ta mới chia tay cô được bao lâu, đợi về sau cô và anh tái hợp nhất định sẽ tính sổ với anh chuyện này…”

Bởi vì nghe được tin tức này, tâm trạng Hứa Nhã Nhã vô cùng phiền muộn, tạm thời không tiếp tục dây dưa, quay đầu chầm chậm trở về.

Bây giờ ngay cả cổng biệt thự cô cũng không vào được, chứ đừng nói đến chuyện chạy đến trước mặt hỏi ngọn nguồn sự việc, còn không bằng trở về tìm cách khác.

Xe vừa tới cũng vừa lúc trời nhá nhem tối, cô ta trở về phòng thuê, phòng nghỉ đơn sơ nhỏ hẹp, hơn nữa tiếng khóc trẻ con vang khắp mọi nơi, thật khiến cô bực bội.

Cô ta dựa vào cửa, sửng sốt hồi lâu, mới sực nhớ ra con gái cô vứt bỏ ở lại.

Thời gian cô đi lâu như vậy, đứa bé không những tè ướt hết ga giường mà đói khóc inh ỏi. Hứa Nhã Nhã tay chân luống cuống dọn dẹp sạch sẽ, một thân mệt mỏi không muốn đứng dậy. Bọn họ còn chưa ăn cơm, người lớn như cô ta một bữa không ăn cũng không sao, nhưng trẻ con khi đói sẽ khóc không ngừng, khóc khiến lòng người phiền muộn.

Mặc kệ con gái cô ta khóc lóc không ngừng, Hứa Nhã Nhã vẫn nằm yên trên giường nhớ lại hình bóng quen thuộc, hốc mắt đột nhiên đỏ ửng, không biết vì sao bản thân cô lại rơi vào hoàn cảnh này.

Rõ ràng cô hy sinh tình yêu của mình, lựa chọn đi theo Kỳ Minh Thành để an toàn nhưng tại sao kết quả lại thành như vậy.

Anh ta không rõ lý do gì đột nhiên phá sản, tiền chu cấp sinh hoạt cho cô cũng không thể trả, còn liên lụy tới cô không thể đưa con về nước lánh nạn, chật vật không chịu nổi.

Ngược lại, bạn trai cô vứt bỏ nay lại gây dựng sự nghiệp mới, khôi phục vinh quang ngày xưa, thậm chí còn toát ra mị lực mà trước đây không có, cô ta chỉ gặp anh một chút mà rung động không thôi.

Một người đàn ông ưu tú như vậy, cô vừa nghĩ vừa mừng thầm.

Nhìn xem, đàn ông cực phẩm như thế cũng là của cô mà thôi.

Anh đã đủ trưởng thành để che chở cho cô, vậy nên bọn họ nên trở về với nhau, cho dù bây giờ tạm thời xa cách, nhưng cô tin bọn cô chính là trời sinh một cặp.

Chỉ là phản ứng của Triệu Cảnh Hàn nằm ngoài dự đoán của cô ta, anh gặp cô không hề vui vẻ, rõ ràng còn mang theo chút chán ghét, tựa như không muốn cùng cô có bất cứ liên quan nào.

Cô hiểu rõ điểm này nhưng lại vô cùng ủy khuất, nước mắt không nhịn được rơi xuống lã chã.

Nhưng cô không cần lo lắng, cô vẫn còn chưa dùng hết chiêu đâu!

Ánh mắt cô ta đột nhiên lóe sáng, đảo mắt vòng qua bế đứa bé đang gào khóc, lực tay siết chặt như bế một đứa trẻ đáng ghét.

Cô ghét bỏ nhìn qua phòng nghỉ rách nát, tùy tiện tìm đại thức ăn cho đứa bé rồi đi thẳng đến trung tâm xét nghiệm.

Trong lúc Hứa Nhã Nhã đang tìm cách nối lại tình xưa, bên phía Kiều Nhan cũng biết được lý do trở về lần này của cô ta.

Thủ đoạn trên thương trường của Triệu Quân Khiêm không đơn giản, không ra tay thì thôi, một khi ra tay đương nhiên là đánh đâu thắng đó, sẽ không nể tình mà cho người đó cơ hội trở mình.

Cho nên lúc tra ra Kỳ Minh Thành ra tay với Hàn Nhã mục đích chính muốn vấy bẩn Thịnh Hải, Anh liền sử dụng một ít mánh khóe, hơn nữa còn liên kết cùng tập đoàn Charles chèn ép Kỳ Minh Thành.

Đối với Triệu Cảnh Hàn mà nói, anh giống như quái vật lớn đứng sau thần bí không rõ lai lịch, người nguy hiểm như anh làm gì thiếu phương pháp khiến đối phương sụp đổ.

Bên phía Kỳ Minh Thành một chút cơ hội cũng không có, cơ ngơi cố gắng nhiều năm như vậy từng bước bị nghiền nát, lại gánh trên lưng món nợ khổng lồ, vô cùng thê thảm.

Hứa Nhã Nhã căn bản không còn tác dụng, Kỳ Minh Thành ốc còn không mang nổi chính mình, trốn nợ biệt tăm biệt tích, căn bản cũng không thể để ý cô tình nhân nhỏ.

Vì thế không được bao lâu, Hứa Nhã Nhã bị chủ nhà đuổi ra khỏi cửa, không thể đi đâu vì món nợ lớn của người tình, vì thế mới chật vật trốn về nước.

Còn mục tiêu sau khi cô ta trở lại… Người biết suy nghĩ đều biết cô ta muốn cái gì.

“Đứa bé kia phải làm sao?” Cô do dự hỏi.

Không phải Triệu gia rất coi trọng huyết mạch hay sao, cô ta mang con trở về, rất có khả năng là con của Triệu Cảnh Hàn, không biết Triệu Quân Khiêm cùng lão phu nhân sẽ xử trí chuyện này ra sao.

Triệu Quân Khiêm không hề để ý, ưu nhã cùng cô ăn bánh mì, sau đó nhẹ bẫng trả lời, ” Đứa bé sẽ có cha nó chịu trách nhiệm, chúng ta đừng để ý nữa, mấy chuyện này để tiểu tử thối kia lo, nếu còn ngu xuẩn thì cũng có mẹ anh ở đấy.”

Kiều Nhan thấy anh không để ý, cô cớ gì lại phải lưu tâm, cười tươi xinh đẹp cùng anh ăn sáng, không hề tỏ vẻ mất hứng.

Đợi đến lúc tiễn anh đi làm, cô cũng muốn thương lượng một chút với Vương Tĩnh chuyện công ty, tiện thể tiết lộ cho cô ấy một chút tin tức.

Vương Tĩnh nghe là nghe xong, chẳng qua có chút không cho là đúng.

“Cô ta trở về thì sao, vì sao tôi phải tranh, cô ta cũng không nhìn lại mặt mình, xinh đẹp bằng tôi sao.”,

“Cô nói đứa bé? A, đừng nói là con của Triệu Cảnh Hàn, nếu đúng như vậy, anh ta cũng đừng nhận, tôi không muốn làm mẹ kế.”

“Nếu Triệu Cảnh Hàn ngay cả món nợ đào hoa cũ cũng giải quyết không tốt, vậy hôn nhân này cũng không cần thiết nữa.”

Đại tiểu thư tự tin, tâm tư lại lớn, phất phất tay không để bụng, căn bản không muốn cùng cô ta tranh đoạt diễn một đoạn phim bi hài kia.

Thế gian rộng lớn, đàn ông nhiều vô kể, không được người này liền đổi người khác, miễn đừng làm ảnh hưởng đến thể diện của cô là được… HAHA

Kiều Nhan đánh không đúng chỗ, gặp phải hai người không xem trọng chuyện này, cũng tự hoài nghi bản thân đánh giá quá cao Hứa Nhã Nhã. Nhưng mà sự thật sau đó chứng minh, Kiều Nhan lo lắng không quá.

Nữ chính cho dù chật vật đến đâu vẫn còn hào quang nữ chính, lực ảnh hưởng không phải bình thường.

Hứa Nhã Nhã mang theo đứa bé đi giám định DNA, cầm kết quả trực tiếp đổ lên đầu Triệu Cảnh Hàn, chạy đến muốn phá hủy đính hôn của anh với Vương Tĩnh.

Trùng hợp hơn là, vừa lúc bị nhà báo bắt gặp, chuyện này đổ bể nháy mắt làm mưa làm gió khắp nơi.

Dưới tình hình này, hôn sự hai nhà Triệu Vương không thể tiếp tục.

Vương Tĩnh tìm gặp Kiều Nhan, vừa tức giận vừa chửi bới.

“Người phụ nữ kia đúng là bám dai như đỉa, dính lên liền vứt không được, xem xem lần này Triệu Cảnh Hàn giải quyết thế nào, hahaha.” Giọng điệu sung sướng khi người khác gặp họa, một chút cũng không thấy đau khổ ở đâu.

Kiều Nhan quan tâm nói, “Cô không sao chứ? Tôi sớm đã nói để cô đề phòng rồi.”

“Hừ hừ, tôi có thể có chuyện gì, vui vẻ ăn uống chơi bời, trải qua chuyện này, hôn nhân của mình lại nằm trong tay, chỉ là có ảnh hưởng thể diện một chút, đám người kia nhất định đang cười nhạo tôi.”Cho nên Đại tiểu thư quyết định thừa dịp này ra ngoài phóng túng một chút, nếu bị phát hiện cũng có sẵn lý do.

Sau khi hủy hôn, ngày thứ hai cô liền bay đi nước ngoài xem chim cánh cụt. Người nhà cô sợ đến nỗi tìm Lý Văn Đào đến khuyên nhủ cô một chút, đừng có nghĩ quẩn.

Rất nhanh sau đó, Kiều Nhan nhận được bưu kiện gửi từ Vương Tĩnh, bên trong đều là ảnh chụp phong cảnh, thoạt nhìn cô gái này chơi rất vui vẻ, đả kích cái gì chứ, cô bé này chính là mượn cơ hội đi chơi.

Người phải xử lý cái tình huống rối rắm này, không chỉ tan vỡ đi hạnh phúc anh ta tưởng tượng mà còn ảnh hưởng đến công việc.

Bởi vì lý do bên phía Triệu Cảnh Hàn khiến hôn ước bị xóa bỏ, cho nên sau sự việc phát sinh, anh ta cầm ra nửa tài sản đưa cho Vương Tĩnh làm tiền bồi thường, hơn nữa một số hạng mục tốt cũng phải để phần cho nhà họ Vương tham dự, có thể nói là tiền mất tật mang.

Sự việc cũng khá lớn, nhưng dư luận có nhà họ Vương Triệu khống chế, lời đồn đãi nhanh chóng bị ép xuống, trừ những người quen biết nói thầm với nhau còn lại cũng không ai biết.

Hứa Nhã Nhã cầu được ước thấy, ôm con chạy đến muốn trao đổi hôn ước cùng Triệu Cảnh Hàn, đồng chời chạy vào trong lòng người tình cũ.

Kết quả vô cùng hài lòng, chỉ là sau này tình huống phát triển so với suy nghĩ lại quá khác biệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play