“Đứa nhỏ này, haizz.” Lão phu nhân không nghĩ đến bên trong còn có chuyện này, quả nhiên không phải là con ruột, nếu không làm sao có thể buông thả mặc kệ thằng bé như vậy được.
Cho dù thằng bé chỉ số thông minh cao đến đâu, nhưng nó vẫn còn là một đứa trẻ, không nuôi dưỡng cẩn thận, tương lai sớm muộn cũng sẽ gặp chuyện không may.
Đạo lý đấy Hứa Nhã Nhã kia có thể hiểu không? Hay là, không phải con mình nên không biết đau lòng, không đặt nhiều tâm tư lên người thằng bé.
“Về sau con chính là cháu của bà, đợi mua sắm xong, bà nội dẫn con đi khu vui chơi.” Lão phu nhân kiên định bảo đảm nói.
Hứa Bảo Bảo lập tức vui vẻ, hứng trí bừng bừng theo sát bà nội đi mua quần áo đồ chơi.
Đợi đến lúc hai bà cháu đi chơi hết nửa ngày trở lại tứ hợp viện. Người lớn thì eo mỏi lưng đau, trẻ con lại tinh thần sáng lán vui vẻ không ngừng.
Đồng thời lúc đó, người được lão phu nhân cử đi cục dân chính lo liệu thủ tục cũng vừa trở về, Hứa Bảo Bảo chính thức đổi tên thành Triệu Cảnh Bảo, trở thành cháu nội Triệu gia thứ hai- Tôn thiếu gia. (Tôn trong tôn tử- ý chỉ cháu nội)
Lần này không đặt dưới danh nghĩa con trai của Triệu Quân Khiêm, thằng bé thông minh như vậy, việc này cũng không cần thiết, hơn nữa con trai bà cũng có gia đình của nó, để nó gánh chịu hậu quả thay anh trai mình cũng không thích hợp.
Đừng nói Triệu Quân Khiêm có đồng ý hay không, còn có ý kiến của Kiều Nhan nữa, có lẽ con bé cũng không muốn làm một người mẹ danh nghĩa.
Lão phu nhân cũng không muốn con trai con dâu khó xử, đơn giản dựa theo kết quả giám định DNA trực tiếp làm hồ sơ chính xác cho Triệu Cảnh Bảo. Cũng tiện cơ hội, bà thuận tiện đổi hộ khẩu cho Triệu Cảnh Hàn về đúng chỗ.
Triệu Cảnh Hàn hiện tại xem như chân chính từ con trai biến thành cháu trai, bởi vì Triệu Quân Khiêm là người giám hộ nhiều năm, cho dù bây giờ hồ sơ không còn quan hệ cha con, nhưng theo thuận tình thuận lý Kiều Nhan vẫn xem như mẹ kế.
Kiều Nhan được lão phu nhân cố ý gọi điện thoại tới thông báo chuyện bà ấy đã đổi hộ khẩu, còn âm thầm nói ra suy nghĩ thật của chính mình khiến cô phụt cười, cảm giác vô cùng vui vẻ.
Cô quyết định tạm thời không lộ diện trước mắt của người kia, cô sẽ đợi anh ta tự mình phát hiện chân tướng, đến lúc đó xem trộm một chút phản ứng của đối phương, nghe anh ta gọi cô một tiếng mẹ, hahaha.
Kiều Nhan ác ý quyết định như vậy, về sau sẽ chỉ chuyên tâm ở lại trang viên dưỡng thai, ngẫu nhiên sẽ tản bộ phía sau hoa viên.
Bây giờ bụng cô đã rất lớn, cô cũng không muốn ra ngoài mạo hiểm.
Một ngày cuối mùa xuân, Triệu Quân Khiêm nghỉ ngơi tại nhà, sáng sớm cùng Kiều Nhan đi dạo ngoài biệt thự cắt hoa hồng.
Bên trong trang viên gieo một dàn hoa hồng lớn, đến nay đã xinh đẹp nở hộ, từ xa nhìn đến rực rỡ như lửa.
Sáng nay Kiều Nhan muốn đi tản bộ, đi đến chỗ này đột nhiên hứng trí, muốn cắt một bó hoa hồng về cắm đặt ở bàn ăn.
Triệu Quân Khiêm thấy cô không mệt, đương nhiên là vui vẻ đáp ứng, cho người làm đưa đến giỏ hoa và kéo, không để Kiều Nhan mệt mỏi làm việc một chút nào.
“Em đứng đó nhìn anh, em thích cành nào thì nói với anh, anh giúp em cắt xuống.” Triệu Quân Khiêm xách rổ cầm kéo lên, tự mình chuẩn bị hành động.
Kiều Nhan biết bản thân cô hiện tại cơ thể cồng kềnh, cũng không thể miễn cưỡng.
Cô theo yêu cầu của anh đứng nhìn từ xa, chỉ cho anh những đóa hoa đẹp nhất, nhìn anh cẩn thận đặt từng đóa hoa vào trong rổ, chỉ một lát sau, ống tay áo đã bị sương sớm làm ướt.
Đợi đến rổ hoa đầy ắp, Kiều Nhan cảm thấy đủ rồi, nhanh chóng gọi anh dừng lại.
Hoa hồng nhung không phải chỉ có vẻ bề ngoài, bên trong thực sự có rất nhiều gai, sương sớm làm ướt quần áo chỉ là chuyện nhỏ, lỡ như anh không cẩn thận bị thương, vậy không phải lại khiến cô đau lòng hay sao.
“Triệu Quân Khiêm, anh xuống đi, chúng ta trở về ăn sáng.” Kiều Nhan gọi anh, một tay đặt lên chân mày che bớt ánh nắng, tay kia hướng vào bụi hoa vẫy vẫy.
Triệu Quân Khiêm ngược lại rất hứng thú, vẫy tay bảo cô chờ thêm chút nữa, sau đó xoay người đi càng sâu bên trong, thẳng đến lúc anh tự thấy đã quá đủ mới dừng lại.
Anh vừa đi xuống, bình tĩnh sửa sang lại quần áo chật vật, buông xống một giỏ hoa rực rỡ, đưa đến trước mặt Kiều Nhan.
“Những đóa hoa đẹp nhất, tặng cho em Triệu phu nhân.”
Anh đứng dưới ánh nắng xinh đẹp không giống người thường, môi mỏng khẽ nhếch nói ra lời thoại tình cảm, tay lớn cầm lên đóa hoa xinh đẹp nhất, thật khiến cô không kìm lòng được tim đập thình thịch.
Kiều Nhan sửng sốt một chút, trên mặt một tầng đỏ ửng, vừa cảm động vừa xấu hổ, cuối cùng ngượng ngùng nhanh tay đem hoa nhận lấy.
“Cám ơn, quả thật rất đẹp.” Da mặt dày nói xong câu này, Kiều Nhan cầm lấy một đóa hoa khác đáp lễ.
Cô đem bông hoa cài lên túi áo trước ngực anh, cúi đầu không cam lòng yếu thế trả lời.
“Đóa hoa đẹp nhất, tặng cho Triệu tiên sinh đẹp trai nhất.”
Triệu Quân Khiêm thấp giọng nở nụ cười, cầm lại đóa hồng về tay, sau đó cài lên búi tóc của cô, dưới ánh nắng chan hòa, người còn mê hoặc hơn cả hoa.
Kiều Nhan bị anh chọc ghẹo mặt đỏ tim đập dồn dập, cảm giác hạ th@n nóng lên, một dòng nước ấm từ hạ th@n chảy xuống.
“…” Loại cảm giác bà dì đến thăm này quả thực lâu rồi cô không gặp.
Kiều Nhan đối với chuyện sinh nở quả thực không có kinh nghiệm, nhưng giờ phút này cũng theo bản năng hiểu được đây là vỡ ối, bé con đã muốn ra đời, nhất thời hoảng hốt không thôi.
Triệu Quân Khiêm vốn dĩ ánh mắt đều đặt lên người cô, nhìn thấy sắc mặt cô thay đổi liền mở lời hỏi cô có gì không thoải mái sao.
“Đứa bé, sắp sinh rồi.” Kiều Nhan bối rối giữ lấy tay anh, cảm giác được cơn đau từng cơn đánh tới.
Triệu Quân Khiêm nghe xong vẻ mặt thay đổi, gương mặt trống rỗng chớp mắt một cái, một giây sau lập tức đem người ôm ngang lên, xoay người chạy về biệt thự.
“Người tới, phu nhân sắp sinh rồi!” Giọng nói mang chút bối rối của anh truyền đi rất xa.
Kỳ thật dựa theo ngày dự sinh, căn bản bây giờ vẫn chưa tới, cho nên cô cũng không ở bệnh viện chờ sinh, chỉ là không nghĩ thằng bé này muốn ra sớm như vậy, khiến cho mọi người không kịp trở tay.
Chẳng qua mọi người cũng đã sớm chuẩn bị tốt, nghe được mệnh lệnh của Triệu Quân Khiêm, toàn bộ trang viên vội vàng bắt đầu hành động.
Nên lấy cái gì thì lấy cái đó, nên lái xe thì lái xe, vệ sĩ cũng thức thời đi theo… ngược lại với chủ nhân căn nhà đang hốt hoảng bối rối, gấp gáp đi tới đi lui tại chỗ, không còn chút ổn trọng như trước.
Kiều Nhan bị anh xoay đến hoa đầu chóng mặt, đợi đến lúc cơn đau qua đi một chút cô mới bảo anh dừng lại.
“Đừng hoảng hốt, chỉ là mới vỡ ối, em còn chưa sinh ngay đâu.” Kiều Nhan dở khóc dở cười đành phải trấn an chồng mình trước.
Thời khắc mấu chốt, đại tổng tài cũng không được phép bối rối hoảng sợ, phải duy trì được khí phách uy vũ còn bảo vệ vợ mình chứ.
Xe rất nhanh đã chạy đến, Triệu Quân Khiêm không để cô nói tiếp, cho cô giữ sức sinh con, chính mình ôm người khẩn trương ngồi vào Maybach rời đi.
Bác sĩ, vệ sĩ cũng nhóm người làm đi theo một xe khác, đoàn người nhanh chóng rời khỏi trang viên, một đường phóng tới bệnh viện trung tâm thành phố.
Kiều Nhan lên xe vẫn bị Triệu Quân Khiêm ôm chặt lấy, giống như chỉ cần buông tay anh sẽ đánh mất cô, khiến trong lòng Kiều Nhan nóng rực không biết có cảm xúc gì.
Từng cơn gò khiến cô đau đớn, cô cũng rất không dễ chịu, đành phải tranh thủ khoảng cách giữa các cơn đau tìm chuyện di dời lực chú ý.
“Lỡ như em khó sinh, anh chọn em hay chọn đứa bé?” Kiều Nhan níu chặt caravat hỏi anh.
Triệu Quân Khiêm cau mày thật sâu, dùng ánh mắt không đồng ý để nhìn cô, đôi tay vỗ về sau lưng cô trấn an trả lời, “Anh sẽ không để em gặp chuyện gì, không có chuyện chọn lớn hay nhỏ!”
Giọng nói của anh tràn ngập khí phách, giọng điệu cường ngạnh lại bình tĩnh, cẩn thận lắng nghe sẽ nhận ra bên trong có một chút run rẩy.
Nhưng mà Kiều Nhan không có nghe ra, nắm lấy caravat không chịu buông, “Em nói là lỡ như, anh nói mau, chọn em hay chọn đứa bé?”
“Chắc chắn là em!” Triệu Quân Khiêm theo lực kéo cúi thấp nửa người trên, không muốn cô phải siết lòng bàn tay.
Nhưng Kiều Nhan đối với câu trả lời của anh thật sự không vui, đem caravat nắm chặt hơn.
“Anh phải đảm bảo đứa bé khỏe mạnh, mười tháng... Không phải, hẳn là chín tháng, tốt xấu gì em cũng vất vả mang thang chín tháng, vì lý do gì anh vẫn phải để nó được đến cuộc sống này một lần.”
Nếu không không phải uổng công vất vả khổ cực của cô sao, dù sao cuộc đời này cũng là cô giành lấy của người khác, nếu trước khi đi đổi lại một sinh mệnh bé nhỏ, vậy cũng thật đáng giá.
Nhưng Triệu Quân Khiêm không đồng ý, vừa nghe xong lời nói của cô sắc mặt liền trầm xuống.
“Em nghĩ linh tinh gì thế?! Anh đảm bảo mẹ con em an toàn, bản thân em cũng sẽ vượt qua cửa ải này, nếu không đến lúc đó, anh cùng nó đi cùng em, em tin không?!”
Lời nói của anh vô cùng nghiêm túc, đây chính là uy hiếp, nếu Kiều Nhan không may, cho dù đứa bé sinh ra, anh cũng có thể làm những chuyện không tưởng tượng nổi.
Nếu cô không ở đây, vậy còn ý nghĩa gì để tồn tại.
Kiều Nhan bị ý nghĩa trong lời nói của anh làm trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của anh có chút phản ứng không kịp, ngay cả cơn đau cô cũng đã lãng quên.
Triệu Quân Khiêm lau đi một tầng mồ hôi mỏng trên trán cô, cuối cùng sắc mặt dịu dàng, giọng điệu ôn nhu nói, “Cho nên, em phải thật tốt, một nhà ba người chúng ta mới tốt được, biết không?”
Kiều Nhan lấy lại tinh thần, tâm tình hết sức phức tạp, vừa rung động lại cảm động, nhưng cũng có chút khiếp đảm.
Tình cảm anh thể hiện quá mức to lớn, to lớn đến mức trở nên cố chấp bi3n thái, thật khiến cho cô đột nhiên có chút phản ứng không kịp.
Nhưng bây giờ Kiều Nhan bình thường sao, cơn đau dồn dập kéo đến khiến cô không còn thời gian suy nghĩ.
Lo sợ khiếp đảm cái gì, chuyện trước mắt vẫn phải sinh con cái đã!
Thời điểm cô được đưa đến phòng cấp cứu, bàn tay cô vẫn giữ lấy tay áo của anh không buông.
“Đau quá, vì sao đàn ông không phải sinh con?!!” Những lời này chất vấn này trực tiếp hô lên, sau đó cô liền bị ý tá đỡ đẻ kéo trở về.
“Ai nha, đàn ông sinh con cũng thật tốt, tiết kiệm được sức lực, rất nhanh đã có thể sinh…”
Các hộ sĩ nói chuyện di dời đi lực chú ý của sản phụ, nhanh chóng đem giường đẩy đến phòng đỡ đẻ.
Triệu Quân Khiêm đứng chờ ở ngoài cửa, một đám người nhanh chóng đứng đầy hành lang, tất cả đều lo lắng nhìn chằm chằm cửa phòng, khiến người qua đường kinh ngạc không thôi.
Một lát sau, thư ký Lý cùng trợ lý Tôn nghe tin cũng chạy tới, theo sát phía sau là lão phu nhân cùng Triệu Cảnh Hàn, còn mang theo cả một túi đồ sơ sinh, một đám người vây kín hành lang khoa phụ sản.
Kiều Nhan quả thật như lời của nữ y tá, rất nhanh đã sinh, hơn nữa còn rất thuận lợi.
Người khác sinh con vất vả hơn nửa ngày, thậm chí một ngày một đêm hay kéo dài vài ngày đều có, cô đến đây chưa đến hai ba giờ, đau đớn một chút, bé con đã ra đời.
Bác sĩ hộ sinh lau sạch sẽ cho bé, trước tiên vén tóc cho mẹ bé xem qua một chút, sau đó trùm chăn cho người ôm ra ngoài.
“Chúc mừng chúc mừng, là một bé trai, mẹ con bình an, bé con đã biết đau lòng cho mẹ, quá trình sinh nở rất thuận lợi.” Y tá cười nói thích thú.
Nghe nói như thế, những người im lặng chờ đợi ngoài nhất thời hoan hô một tiếng, không khí vui vẻ, cuối cùng dưới sợ nhắc nhở của bác sĩ yên tĩnh trở lại, cần thận từng ý từng tí để không ảnh hưởng đến trẻ sơ sinh.
Lão phu nhân run run đi tới gần bé con, lệ nóng tràn mi muốn ôm cục cưng một cái, lại lo lắng chính mình rất lâu không có chăm sóc trẻ con, ngượng tay không cẩn thận làm đau nó.
Triệu Quân Khiêm đứng ở bên này cứng đờ vài giờ thân thể rốt cuộc cũng buông lỏng, đi qua chỗ con trai xem qua một chút, xác định đứa bé khỏe mạnh bình an rồi sau đó liền hỏi tình hình của Kiều Nhan.
Không cần y tá nhiều lời, Kiều Nhan rất nhanh đã được đẩy ra, chẳng qua cô đã mệt mỏi thiếp đi, mồ hôi ướt nhẹp cùng sắc mặt tái nhợt thể hiện trước đó sinh con có bao nhiêu vất vả.
Triệu Quân Khiêm vuốt v e gương mặt cô, cảm xúc quen thuộc ấm áp, có chút đau lòng, đôi mắt nhẹ nóng.
Anh cúi người hạ xuống một nụ hôn, thấp giọng thì thầm, “Kiều Kiều cực khổ rồi. “
Ngay sau đó, Kiều Nhan bỗng nhiên mở mắt ra, bắt lấy cánh tay của Triệu Quân Khiêm, sát phong cảnh nói một câu.
“Em thật ngốc, cái gì mà khó sinh chọn em hay chọn đứa bé rõ ràng có thể sinh mổ!”
Thật sự phụ nữ mang thai ngốc ba năm, bây giờ đã sinh xong, chỉ số thông minh của cô rốt cuộc đã trở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT