Em trai Kiều kết hôn, lẽ ra Kiều Nhan cũng phải trở về tham dự hôn lễ.

Nhưng hiện tại bụng cô lớn như vậy, người thân trong nhà căn bản không ai biết chuyện cô kết hôn, thậm chí hôn lễ vẫn còn chưa tổ chức, đến lúc đó cô về chỉ khiến gia đình gặp lời đàm tiếu, hôn lễ cũng không còn vui vẻ, chi bằng không trở về còn hơn.

Kiều Nhan có cớ để không đi, từ chối tham gia hôn sự, cô sẽ dùng tiền mừng cưới cùng lễ vật làm quà bồi thường cho em ấy.

Tiền mừng, cô định trực tiếp chuyển cho mẹ một vạn, nhưng lại bị mẹ Kiều nhất quyết không cần, nói cô mua cửa hàng nhà cửa đã quá tốn nhiều tiền, bây giờ làm sao có thể nhận của cô nhiều như vậy, một ngàn là đủ rồi, không cần đến nhiều tiền như cô nói.

“Con có tiền thì tích góp lo cho cuộc sống, tương lai còn để dành kết hôn, tự mình trang điểm xinh đẹp gặp gỡ bạn trai, mẹ chỉ gọi thông báo tin tức tốt cho con thôi…” Mẹ Kiều ân cần dặn dò rất nhiều, thẳng đến lúc di động nóng lên mới lưu luyến cúp điện thoại.

Sau đó Kiều Nhan chuyển một ngàn tiền mừng qua, cũng định đặt một đôi vòng tình nhân làm quà tặng.

Bận rộn lo xong chuyện này, bên phía lão phu nhân gọi điện tới, nói cho cô biết Triệu Cảnh Hàn đã tỉnh lại.

“Cảnh Hàn đã tỉnh, cũng không còn gì trở ngại, hiện tại mẹ đến thăm nó một chút, con có muốn đi cùng không?” Mẹ Triệu khe khẽ mềm giọng hỏi, đề nghị Kiều Nhan có thể cùng con riêng gặp mặt trước, tiếp xúc nhiều có thể gia tăng tình cảm mẹ con.

“A, có lẽ con vẫn chưa nên tới, cậu ấy vừa mới vừa xảy ra chuyện, khẳng định trong lòng cũng không dễ chịu, nếu bây giờ lại biết có thêm mẹ kế cùng em trai, đoán chừng sẽ nhận thêm đả kích.” Kiều Nhan trong lòng suy nghĩ cẩn thận từ chối lời mời của lão phu nhân.

Nếu như tối qua cô còn có ý định xuất hiện trước mắt Triệu Cảnh Hàn, cho anh ta biết hết sự thật, thừa nhận thân phận mới của mình, vậy sau khi biết được thân phận của Hứa Bảo Bảo, cô đã tạm thời vứt bỏ đi suy nghĩ kia, chuyên tâm dưỡng thai sinh con trước.

Về phần Triệu Cảnh Hàn, chuyện Hứa Bảo Bảo cùng mối tình đầu của anh ta cũng đã đủ đả kích rồi, đợi đến lúc trong lòng bình tĩnh lại, cô lại cho anh ta thêm bất ngờ mới, đến lúc đó sẽ chẳng phải sẽ càng sảng khoái hay sao.

Nghĩ đến trường hợp kia, Kiều Nhan không nhịn được muốn cười, đối với chuyện mẹ Triệu sau khi phát hiện có tức giận hay chán ghét cô hay không một chút lo lắng cũng không có.

Mặc kệ như thế nào, bây giờ cô cũng đã là vợ của Triệu Quân Khiêm, anh nói sau này sẽ che chở hai mẹ con, cô tin tưởng anh là được.

Mặc dù chuyện kia cũng tính là chút chuyện xấu, anh cũng đã biết hết tường tận, nếu anh không để ý vậy chắc chắn cũng sẽ có biện pháp khiến mẹ Triệu không chú ý đến.

Kiều Nhan sau khi nghĩ thông suốt liền không còn chút lo lắng, vui vẻ ăn hoa quả, mở nhạc nhẹ nhàng cho cục cưng trong bụng thưởng thức.

Cô ở đây thảnh thơi dưỡng thai một ngày, bên phía Triệu Cảnh Hàn một lời khó nói hết.



Vốn dĩ anh đã bị tình địch đánh cho thừa sống thiếu chết, mặt mũi bầm dập còn bị người trong lòng vứt bỏ, chuyện này cũng đã đủ phiền lòng, vừa tỉnh dậy lại được thông báo về thân thế của “con trai”.

“Bà nói nó thực sự là em trai cháu?” Triệu Cảnh Hàn bọc thành xác ướp yên lặng nằm trên giường bệnh, giơ ngón tay run rẩy chỉ vào Hứa Bảo Bảo hỏi.

Lão phu nhân gật đầu, sau đó đem kết quả xác thực nói cho anh ta biết, cũng nói ra sự thật về thân thế của chính mình.

“Cho nên cháu không phải con trai của ba, mà là con trai của bác cả, Hứa Bảo Bảo là em trai cháu?” Triệu Cảnh Hàn tổng kết xong những lời này vẻ mặt chết lặng, băng gạc che khuất gương mặt không biết đang có phản ứng gì.

Lão phu nhân đối với những lời này ngoại trừ việc gật đầu xác nhận thì có thể làm gì khác, tất cả đều là sự thật.

Thân thế của Hứa Bảo Bảo có liên hệ đến những chuyện cũ năm xưa, mà Triệu Cảnh Hàn cũng đã đủ trưởng thành, bọn họ cũng không cần thiết phải giấu diếm nữa.

Triệu Cảnh Hàn không có gầm thét không tin, cũng không có giùng giằng muốn đi tìm Triệu Quân Khiêm hỏi cho rõ ràng, chỉ là im lặng nằm trên giường bệnh, ánh mắt chợt lóe một chút phức tạp sau đó là một mảnh bình tĩnh.

Lão phu nhân thở dài, cảm thấy cháu nội trải qua chuyện này, rốt cuộc cũng phải lớn lên.

“Cháu biết, bà nội, đứa nhỏ này...” Triệu Cảnh Hàn bình thản nói, anh đưa tay qua sờ đầu cục cưng nhìn lão phu nhân thỉnh cầu, ” Em trai rất thông minh, cũng rất ngoan, lại đúng là con cháu nhà chúng ta, cháu hi vọng bà nội sẽ chăm sóc nó thật tốt.”

Vốn dĩ anh còn nghĩ đến chuyện đưa thằng bé đến trang viên của ba mình, nhờ ông ấy chăm sóc thằng bé, nhưng hiện tại, ba đã biến thành chú, mà ông ấy đối với anh cũng không có bao nhiêu cảm tình, vậy không bằng giao thằng bé cho bà nội chăm sóc, cũng là cháu nội, so với để chú chăm sóc sẽ dễ dàng thân cận hơn.

Lão phu nhân đồng ý, bà dịu dàng ngồi đó, nuôi dưỡng đứa trẻ không phải chuyện gì khó, vừa lúc cũng có thể gia tăng chút vui vẻ cho cuộc sống.

“Thằng bé bà sẽ chăm sóc, trước tiên cháu dưỡng thương thật tốt, chờ khỏe lên xử lý xong hết chuyện của người phụ nữ kia, đừng tự rước họa vào thân, cũng đừng khiến Triệu gia phải hổ thẹn vì cháu.”

Lão phu nhân nắm tay Hứa Bảo Bảo mang đi, đi đến cửa đè thấp giọng cảnh cáo Triệu Cảnh Hàn lần nữa.

Triệu Cảnh Hàn không phản bác, nhưng sau khi người rời đi, anh nằm yên trên giường hai mắt ngẩn ngơ nhìn trần nhà, đôi mắt chậm rãi ửng đỏ bị mu bàn tay đưa lên che khuất.

Lúc này cửa vừa mở ra, các trợ lý xông vào hỏi thăm tổng tài của bọn họ, thuận tiện báo cáo một số công việc.

Triệu Cảnh Hàn lau mặt, cũng không có thời gian nghĩ chuyện khác, chuyên tâm đâm đầu vào công việc, thẳng đến lúc Triệu Quân Khiêm bớt chút thời gian đến đây, vài trợ lý mới thức thời lui ra.

“Thế nào?” Triệu Quân Khiêm ngay cả ghế dựa cũng không ngồi, một tay đút túi đứng trước giường bệnh trầm giọng hỏi một câu.

Gương mặt Triệu Cảnh Hàn phía sau lớp băng gạc có chút giật giật, không biết ông ấy quan tâm cơ thể anh hay hỏi về chuyện bà nội đã cho anh biết sự thật chưa.

Triệu Quân Khiêm nghiêm mặt vẫn không nhận được câu trả lời, anh liền đưa mắt nhìn người trên giường đang trầm mặc cố ý tránh né, nhất thời nhíu mày.

“Con  như vậy rốt cuộc là tính tình giống ai, bộ dáng không quả quyết, Triệu Cảnh Hàn, con nên học cách trưởng thành.”

Sắc mặt anh không tính là tốt, giờ phút này giống như một người ba chỉ sợ rèn sắt không thành thép, dạy dỗ đứa con ngỗ nghịch nhà mình một chút.

Triệu Cảnh Hàn sau khi nghe được những lời này, cũng không còn kìm nén suy nghĩ, cũng không để ý hoàn cảnh xung quanh, đưa tay ôm mặt òa khóc.

“Ba, tại sao ba không phải ba con, huhuhu ——” Thương tâm không chịu nổi, òa khóc như một con chó nhỏ.

Triệu Cảnh Hàn đương nhiên rất đau khổ, trước kia anh là đứa con độc nhất vô nhị của đại thần ở Triệu gia, không ai không hâm mộ ghen ghét anh, cho dù có bị ba anh chướng mắt, nhưng tình thân cũng khiến anh vô cùng quý trọng cùng kiêu ngạo.

Mà bây giờ thì sao, vị Triệu đại thần này căn bản không phải cha ruột của anh!



Chàng trai hai mươi mấy tuổi nghĩ đến chuyện này liền vô cùng khó chịu, oa oa khóc lên như một đứa nhỏ.

Nếu vừa rồi anh còn mạnh mẽ tự mình chịu đựng, đối diện với cấp dưới vẫn không có gì khác thường, nhưng trước mặt người “ba” này, anh vẫn không nhịn được, nháy mắt sụp đổ lệ tràn khóe mi.

“Ba ba, ô ô…” Thương tâm, khó chịu, anh đưa tay lau từng giọt nước mắt.

Triệu Quân Khiêm “… Ta là chú con, không phải ba của con, nếu con còn không tự mình đứng lên, vậy ta sẽ mặc kệ con.”

Nếu thật thằng bé suy sụp không thể đứng dậy, vậy anh cũng không tính quản.

Dù sao trong nhà vẫn có phần tài sản cho nó, không thể chết đói được, chỉ cần nó không gây ra họa gì lớn, vậy thì thích ầm ĩ ngu ngốc đến mức nào là lựa chọn của nó.

Triệu Quân Khiêm nhíu mày, lui về sau một bước, mắt lạnh quét sang người đang đưa móng vuốt lau nước mắt, chán ghét liếc mắt một cái.

Triệu Cảnh Hàn không biết mình bị bỏ qua, càng không biết tâm tư của người “ba” này, vẫn còn nằm đó khóc rống lên.

“Có phải ba sắp có vợ con, có con trai mới liền không muốn nhận con nữa không?” Triệu Cảnh Hàn yếu ớt tố cáo.

Triệu Quân Khiêm nhăn mày nhìn cậu ta biểu diễn, lười quản, không muốn đứng đây lãng phí thời gian, xoay người hướng cửa rời đi.

“Cậu là cháu tôi, không phải con trai của tôi, đây là sự thật không thể thay đổi. Nhanh chóng bình phục xử lý hết đống rắc rối mình gây ra, nếu đến lúc để tôi ra tay, vậy thì tự chịu hậu quả.” Triệu Quân Khiêm mở cửa, quay lưng đi ra cửa lãnh khốc vô tình nói.

Triệu Cảnh Hàn thanh âm nghẹn ngào nhất thời cứng lại, tỉnh táo lại thì ông ấy cũng sắp rời đi, vội vàng đem người gọi lại.

“Chú nhỏ, chú nhỏ, chờ một chút.” Tác phong quen thuộc như vậy, anh cũng không còn dám khóc lóc um sùm như lúc nãy.

Triệu Quân Khiêm dừng lại bước chân quay đầu, “Còn có chuyện gì?”

“Thân thế Hứa Bảo Bảo có thể để con điều tra không?” Triệu Cảnh Hàn ấp a ấp úng thử nói, ánh mắt không dám chống lại ánh mắt sắc bén của người đàn ông đối diện.

Thân thế Hứa Bảo Bảo anh thật muốn tra ra, chắc chắn sẽ phải gặp Hứa Nhã Nhã hỏi một số chuyện, anh cũng có tâm tư của chính mình, cho nên muốn đem chuyện này ôm lên người mình.

“Tùy cậu.” Triệu Quân Khiêm lưu lại những lời này rồi rời đi.

Anh đã tra ra được một ít manh mối, cũng đã cho người đi Mỹ kiểm chứng, cho dù Triệu Cảnh Hàn có tiếp nhận điều tra hay không, anh vẫn tự mình điều tra.

Muốn anh trông cậy vào một tên đàn ông nhu nhược nhiều lần sụp đổ chỉ vì một người phụ nữ?

Triệu Quân Khiêm trở lại trên xe lộ ra nụ cười châm chọc, di truyền thật là một thứ gì đó hết sức kỳ diệu, anh trai cùng con trai, cả hai cha con đều cùng một dạng người, bên ngoài nhu nhược, bên trong gian trá, thật khiến cho lòng người lạnh lẽo.

“Tiên sinh, cơm trưa ngài còn trở về không?” Lái xe đột nhiên lên tiếng hỏi đến vấn đề này.

Bởi vì giữa trưa không có lịch trình, mà thư lý Lý cùng trợ lý Tôn cũng đã đi bàn chuyện hợp tác, cho nên ông chủ có thể lựa chọn trở về trang viên hoặc ăn ngoài.

Suy nghĩ bị cắt đứt, Triệu Quân Khiêm không có biểu hiện không vui, ngược lại dáng vẻ giống như trút được gánh nặng, theo lời tài xế nghĩ tới cô gái đang chờ anh ở nhà, nhịn không được cong môi cười.

Vẫn nên về nhà ăn cơm đi, những sự việc rắc rối kia thật khiến người khác phiền não.

Chỉ là buổi sáng anh nói muốn tặng cô món quà, cho nên trước khi trở về, anh cho xe đến nơi này, lấy được đồ vật mình muốn rồi quay về vẫn chưa muộn.

Cùng lúc đó, Kiều Nhan cũng nhận được thông báo tiên sinh muốn ở về ăn trưa, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

Trước đó, bữa trưa đều chỉ có một mình cô, nhiều hơn cũng chỉ có bánh bao nhỏ đang nằm trong bụng, hiện tại Triệu Quân Khiêm muốn về nhà ăn cơm trưa, không biết là tâm huyết dâng trào hay do phát sinh chuyện gì.

Kiều Nhan tò mò suy đoán, đợi đến lúc anh vào cửa đặt vào tay cô một chiếc hộp, cô cũng không còn rảnh suy nghĩ linh tinh.

Hộp trang sức này rất xinh đẹp, những viên trân châu vừa to vừa tròn, sáng bóng, so với những loại trước kia cô nhìn thấy cao cấp hơn nhiều, thật khiến cho bao người phụ nữ mê thích.

Kiều Nhan sau khi nhìn thấy vô cùng vui vẻ, buổi sáng anh nói muốn tặng trang sức cho cô, cô còn nghĩ chỉ là nói đùa mà thôi, không nghĩ chưa đến buổi tối, giữa trưa anh đã mang về tặng cô.

“Thích không?” Triệu Quân Khiêm ôm cô, tay lớn đặt lên bụng cô hỏi.



Kiều Nhan lập tức gật đầu, “Thích, cám ơn anh.” Làm gì có người phụ nữ nào không thích trang sức, lại còn là loại trang sức có phẩm chất tốt như vây.

Trong tiểu thuyết không phải thường hay viết tổng tài tặng trang sức cho vợ mình, có ai mà không thích đâu. Kiều Nhan cũng vậy, cô cầm lên từng viên suy nghĩ kế hoạch chế tác ra một số trang sức.

Chờ ăn cơm xong có thể tìm hiểu một chút, xem như giết thời gian tìm thú tiêu khiển, bây giờ cô đang mang thai vẫn chưa tiện để thực hiện, chờ cô sinh xong rồi tính tiếp.

Triệu Quân Khiêm hào phóng tùy ý cô thích, về sau anh sẽ tặng cô những thứ tốt hơn.

Kiều Nhan tán thưởng nhìn anh, nhón chân lên hôn một cái, thưởng cho anh một nụ hôn làm phần thưởng, “Triệu tiên sinh, làm rất tốt, anh vẫn cần tiếp tục cố gắng nha.”

Triệu Quân Khiêm cong môi cười, cúi đầu nhìn nét mặt tươi cười như hoa của vợ nhỏ, đồng thời trên tay cũng cảm nhận được cử động nhỏ của con trai, trái tim lạnh lẽo lập tức bị ấp đầy, cả người dịu dàng ấm áp.

“Được.” Nam nhân nhẹ giọng đồng ý.

Kiều Nhan mải mê thưởng thức không nghe rõ anh nói cái gì, quay đầu lại chỉ thấy đối phương tươi cười sáng lán.

“Nhưng mà, Triệu phu nhân, chồng em hiện tại rất đói bụng, có phải nên ăn cơm trước không?” Triệu Quân Khiêm mặt mày mỉm cười nói, cúi đầu đem cằm đặt lên vai Kiều Nhan, mắt phượng mang chút hàm ý trêu chọc.

Kiều Nhan đột nhiên phản ứng kịp, bản thân cô nhận được quà từ anh cảm xúc quá vui, không cẩn thận để lộ bản chất tham tiền của mình, lập tức liền có chút ngượng ngùng.

“Khụ khụ, cái đó, bởi vì quà anh tặng, nên em mới thích như vậy, bây giờ chúng ta đi ăn cơm, đi nhanh thôi.” Kiều Nhan nói hai ba câu bỏ qua chuyện này, giãy dụa tránh khỏi vòng tay ấm áp liền đẩy anh đi đến phòng ăn.

Triệu Quân Khiêm cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt sung sướng giống như phát hiện cái gì đó, chẳng qua bây giờ quyết định tạm thời bỏ qua cho cô, anh vẫn còn nhiều thời gian.

Hai vợ chồng vui vẻ hòa thuận ăn xong bữa cơm hoàn mỹ, không khí bên phía lão phu nhân cũng không quá khác biệt.

Mẹ Triệu đã đồng ý với Triệu Cảnh Hàn sẽ chăm sóc Hứa Bảo Bảo, trước tiên bà thu xếp giấy tờ thủ tục sửa tên cùng hộ khẩu, rồi chính mình mang thằng bé đi mua một ít quần áo cùng vật dụng cá nhân hàng ngày.

Hứa Bảo Bảo ngoan ngoãn đi theo bên người bà, nhìn một chút ánh mắt liền đỏ, chọc lão phu nhân nhướn mày, lạc thú mua sắm cũng bị giảm đi.

“Cháu sao vậy?” Lão phu nhân tuy là hỏi như vậy, nhưng là trong lòng đã đoán đứa nhỏ này chắc là đòi mẹ.

Nói thật, cảm nhận của lão phu nhân đối với Hứa Nhã Nhã thật sự không tốt, năm đó lần đầu tiên bà vô tình gặp người phụ nữ đó còn tưởng rằng gặp được một đóa bạch liên hoa mang độc khác.

Cho nên lúc đó liền ra tay can thiệp một chút, không nghĩ đến cô ta thật sự muốn xuất ngoại, quay đầu cầm tiền liền đi, đối với thằng cháu nội của bà căn bản không có chút lưu luyến.

Mà mấy năm sau, cô ta lại dám cùng thằng bé nối lại tình xưa, gương vỡ lại lành muốn tiến vào cửa Triệu gia làm thiếu phu nhân sống an nhàn sung sướng? Làm sao có khả năng! 

Lão phu nhân đối với lịch sử tái diễn chán ghét đến cực điểm, cho dù thằng bé kia có cầu xin lấy lòng cũng không có gì cần bàn bạc, căn bản Hứa Nhã Nhã không thể, cô ta sẽ gây ra tai họa.

Kỳ thật so với hai đứa cháu nội, lão phu nhân thật sự rất chờ mong đứa bé trong bụng Kiều Nhan ra đời, những người khác, một người có mẹ gây thù cùng nhà bọn họ, một người có mẹ là người bà rất ghét.

Tâm tư thay đổi thật nhanh tại, lão phu nhân cũng không còn tâm tình đi mua sắm, cảm giác có chút vô vị.

Hứa Bảo Bảo quả thật thật thông minh, đối với cảm xúc khác thường của người bên cạnh hết sức mẫn cảm, phát hiện bà nội có chút thay đổi liền lập tức lắc đầu, sau đó lại gật đầu, mắt to hồng hồng.

“Bà nội, bà thật tốt, mẹ chưa từng mua quần áo cho con, con, con là lần đầu tiên được người lớn dẫn đi dạo phố chơi đùa…” Hứa Bảo Bảo nghẹn ngào nói.

Trước kia cậu nhìn những bạn nhỏ khác có thể cùng mẹ đi công viên vui chơi, cậu bé thật sự hâm mộ.

Chỉ là mẹ cậu còn phải đi làm kiếm tiền đi học, mà Kỳ thúc lại luôn dính lấy mẹ, có thể quan tâm hơn một chút, cậu bé cũng đã rất vui vẻ thỏa mãn.

Hiện tại có người thật sự muốn đưa cậu bé đi chơi, Hứa Bảo Bảo lần đầu được trải nghiệm cảm giác này,

Cảm giác rất vui vẻ, thật sự rất hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play