Khi Đào Bách trở lại, Tô Ca đang nói chuyện cùng Lạc Trạch.
Lạc Trạch trông thấy anh liền chào hỏi một tiếng: “Đào thiếu! Anh đi đâu sớm vậy?”
Đào Bách gật đầu: “Tôi đi quanh đây xem một lát. Hai người có dự tính gì sao?”
Lạc Trạch nhìn anh như cứu tinh, đôi mắt sáng rực: “Đào thiếu! Hay cậu khuyên cô chủ một câu đi, cô ấy không biết bị gì lại xung phong đi lấy vật tư. Cô ấy không có dị năng lỡ có mệnh hệ gì Thủ tướng nhất định không tha cho tôi.”
Tô Ca lườm Lạc Trạch, anh khiếp sợ ngậm chặt miệng không dám hó hé thêm lời nào.
Đào Bách hắng giọng: “Lạc Trạch nói không sai, cô không có dị năng ra ngoài rất nguy hiểm.”
Cô không phản bác, thong thả tiến vài bước lượm một nhánh cây khô.
Lúc bấy giờ, hai người Lạc Trạch cùng Đào Bách mới nhận ra một con zombie đang bước nguệch ngoạc tiến về phía này, họ khiếp sợ không thôi vội vàng chạy đến giúp cô giải quyết, thế nhưng nửa đường đồng loạt khựng lại.
Cành cây khô trên tay Tô Ca chỉ trong chớp mắt đã đâm xuyên qua não zombie.
Cô vậy mà bình tĩnh quay lại vỗ vai Lạc Trạch: “Muốn tôi gặp nguy hiểm, trước hết nó phải đánh lại tôi đã.”
Dứt lời, Tô Ca bước vào xe, thấy họ vẫn còn chậm chạp, cô thò đầu ra cửa: “Còn không mau khởi hành, các cậu muốn ngủ lại đây một đêm nữa à?”
Lạc Trạch đến giờ mới bình tĩnh trở lại, gượng cười vẫy tay với cô: “Chúng tôi tới ngay đây!”
Anh thở dài quay sang nhìn Đào Bách với vẻ thương tiếc: “Đào thiếu… bảo trọng!”
Đoàn xe tiến vào trung tâm thành phố G, nơi này trước đây là trung tâm kinh tế lớn nhất cả nước, hiển nhiên số lượng người biến thành zombie không ít.
Thế nhưng, xe của họ đã được cải tạo, âm thanh động cơ phát ra không quá lớn đến mức làm kinh động bầy zombie.
Lạc Trạch tìm tuyến đường tắt, đi đến trung tâm thương mại gần nhất, dù đã nằm trong tính toán nhưng số lượng zombie họ phải xử lý trên đường cũng không ít, may mắn đội họ có nhiều dị năng giả nên quá trình còn khá thuận lợi.
Thấy Tô Ca bước xuống xe, Đào Bách cũng đành theo cô tiến vào. Anh thầm nghĩ nếu cô đã có ơn cứu mạng, bản thân cũng nên bảo vệ cô dọc đường đến căn cứ.
Bên kia có Lạc Trạch, Tô Bắc và 4 người khác cũng vào cùng họ.
Tô Bắc vừa xuống xe đã vội vàng chạy tới chen giữa hai người Tô Ca và Đào Bách.
Cô ta nắm tay cô vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Chị! Sao chị lại xuống đây? Chị không có dị năng lỡ may chị bị thương, mọi người cũng không thể bỏ mặc chị được.”
Nếu ánh mắt Tô Bắc không thỉnh thoảng liếc nhìn Đào Bách, có khi cô còn tin cô ta thật sự quan tâm mình.
Tô Ca giật tay ra, cũng không thèm đếm xỉa đến đối phương, đi thẳng vào trong.
Tô Bắc lúc này lại làm vẻ uất ức, quay sang Đào Bách: “Anh Bách đừng giận chị. Tính chị ấy trước giờ vẫn vậy, bác cả vẫn luôn nuông chiều chị ấy như công chúa, chị ấy cư xử như vậy cũng bình thường.”
Đào Bách chợt nhận ra người này có chút phiền: “Ừm. Ít ra cô ấy nhìn thuận mắt hơn cô.”
Anh cũng không quan tâm sắc mặt đối phương, vội đuổi theo Tô Ca.
Lạc Trạch cùng những người khác mím môi che giấu ý cười.
Anh không ngờ Tô Ca lại đi đến quầy quần áo.
Trong này còn hai con zombie đang quanh quẩn, nghe thấy tiếng bước chân chúng nhe hàm răng đỏ lòm tiến về phía Tô Ca.
Bàn tay bên hông cô âm thầm vận công, một luồng khí trắng đục dần tích tụ.
Đột nhiên từ đằng sau một ngọn lửa đỏ rực ngang qua trước mắt cô trực tiếp thiêu rụi bày zombie.
Tô Ca quay lại trừng mắt.
Đào Bách ngớ người, không hiểu mình làm sai chuyện gì: “Tôi chỉ phản xạ thôi, ý tôi không phải chê cô yếu không đấu lại chúng đâu.”
Cô bước ngang qua anh đi tới một sào đồ nữ: “Chiếc váy tôi thích bị anh đốt cháy rồi!”
Tô Ca vung tay, những món đồ cô chạm tới lần lượt biến mất giữa không trung.
“Dị năng không gian?” Đào Bách kinh ngạc.
Cô không có phản ứng tiếp tục đi lên tầng bán thực phẩm.
Đào Bách khựng lại suy tư vài giây, chốc lát lại bước tới đi song song với cô: “Cô không sợ tôi nói cho người khác à? Người có dị năng không gian như cô nếu bị phát hiện sẽ rất nguy hiểm.”
Tô Ca dường như không để tâm chuyện này, chỉ hỏi cho có lệ: “Vậy anh sẽ nói sao?”
Đào Bách phì cười: “Làm như tôi nói không cô sẽ tin tôi vậy.”
“Tin.”
Đào Bách phát hiện tim mình hẫng một nhịp, anh ngờ nghệch nhìn cô nhất thời không nói nên lời.
Lát sau anh lại thở dài: “Cô đừng đặt kỳ vọng vào tôi. Chuyện tôi không có tình cảm với cô là thật. Cô vẫn nên tìm người khác tốt hơn đi.”
Bước chân Tô Ca thoáng dừng lại, nhưng chỉ trong giây lát cô tiếp tục vung tay qua kệ hàng bánh ngọt và sữa đặc: “Ồ.”
Anh không nghĩ tới cô lại có phản ứng này, trong đầu là một mớ hỗn độn: Ồ? Ý của cô ấy là sao? Là không thích anh nữa? Không quan tâm? Hay là vẫn thích mặc kệ anh nói gì?
Không hiểu sao khi nghĩ đến đáp án đầu tiên, lòng Đào Bách có chút khó chịu.
Đam Mỹ SắcThậm chí anh còn tự vỗ đầu mình: Đào Bách a! Mày thật hèn hạ! Người ta thích mày mày không thích, lúc người ta hết thích mày mày lại khó chịu. Mày là thằng trời đánh.
“Đùng! Đoàng!”
Anh vừa dứt lời, một trận sét đánh lên nóc nhà trung tâm thương mại.