Tô Ca thấy Tô Bắc mặt dày đi tới đẩy nữ binh ra ngồi xuống bên cạnh, lắc lư cánh tay cô: “Chị? Hôm nay chị sao vậy?”
Tô Ca gỡ tay cô ta ra: “Không có gì! Nhìn cô ốm yếu như vậy không ngờ lại mạnh mẽ hơn người.”
Tô Bắc ngạc nhiên: “Chị quên rồi sao em thức tỉnh dị năng hệ mộc rồi mà.”
Nói rồi cô ta làm bộ tiếc nuối: “Mặc dù chị không có dị năng nhưng không sao hết, em và anh Bách sẽ bảo vệ chị thật tốt, phải không anh Bách?”
Anh Bách! Anh Bách! Anh Bách!
Tô Ca xoa xoa cánh tay đang rợn da gà, cô chưa từng thấy ai điệu chảy nước như cô gái bên cạnh.
Đào Bách không hiểu sao khi nhìn mặt Tô Ca bản thân anh lại có chút chột dạ, vội vàng vạch rõ ranh giới: “Cô muốn bảo vệ cô ấy thì tự đi mà làm, liên quan gì tới tôi?”
Cô nhận ra cô gái bên cạnh sau khi nghe lời này càng thêm vui vẻ, nhưng lời nói ra có chút tức giận: “Sao anh lại nói vậy? Chị rõ ràng quan tâm anh không ai không biết. Anh Bách nói không sợ chị buồn sao?”
Tô Ca vội lắc đầu: “Không buồn! Tuyệt đối không buồn!”
Cô thậm chí còn vui vẻ hỏi Đào Bách: “Anh thấy Tô Bắc thế nào? Xinh đẹp chứ?”
Đào Bách không hiểu sao lại nhìn ra đối phương không có ý tốt: “Cô định làm gì?”
Tô Ca bật cười: “Làm gì là làm gì? Tôi chỉ muốn biết cảm nhận của anh về Tô Bắc thôi mà. Anh thích em ấy chứ? Tôi cũng không phải người không hiểu chuyện. Nếu hai người tâm đầu ý hợp, tôi gợi ý cho ba mẹ Tô Bắc gả em ấy cho anh. Anh thấy thể nào? Vui không?”
Dứt lời, mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Ca, ngay cả Tô Bắc cũng bối rối không thể tin người trước mặt là chị họ mình.
Đào Bách giận dữ: “Đồ thần kinh!”
Mắng xong anh cũng bực tức bỏ đi, để lại một mình Tô Ca đối diện với những ánh mắt tò mò cùng sợ hãi.
Tuy zombie đã được dọn sạch, nhưng vì an toàn của đội nên Lạc Trạch quyết định để mọi người ngủ trong xe.
Tô Ca chuẩn bị chợp mắt đột nhiên nghe thấy âm thanh đứt quãng bên cạnh.
Đào Bách run rẩy tự ôm lấy mình tựa như rất lạnh, thế nhưng mồ hôi trên trán anh lại tuôn như mưa, chảy dọc xuống người khiến áo ngoài ướt đẫm.
Môi anh mấp mấy, nhưng âm thanh phát ra không rõ ràng khiến cô nhất thời không nghe được gì.
Tô Ca miệng chửi phiền phức, nhưng vẫn đưa tay sờ trán đối phương.
Nóng! Phát sốt rồi!
Sau đó, cô…nhắm mắt ngủ tiếp.
Đào Bách mơ màng tỉnh giấc, anh nhìn sang bên cạnh hồi lâu.
Không ngờ trong thời tận thế, nguy hiểm đang chực chờ, cô vẫn ngủ ngon đến vậy, dường như không hề bận tâm đến thế giới bên ngoài.
Ánh trăng hắt lên mặt tạo nên một cái bóng mờ ảo. Gương mặt nhỏ tinh xảo lúc này bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày, lại thêm phần thanh nhã thoát tục.
Thật đẹp!
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu chỉ khiến Đào Bách muốn cho mình một cái tát.
Anh tự trấn an mình: Mày đang nghĩ gì vậy? Mày đừng quên cô ta mưu mô độc ác như thế nào? Cô ta coi thường kẻ dưới, vì lợi ích của chính mình mà không từ thủ đoạn. Không phải vừa nãy mày phát sốt cô ta còn mặc kệ không quan tâm sao?
Đột nhiên nhận thấy cơ thể khác thường, Đào Bách bước xuống xe.
Anh đi vào sâu trong rừng, hai tay vận công, luồng sét ầm ầm xông thẳng về phía trước làm cháy trụi hàng cây trước mặt.
Dưới ánh trăng Đào Bách xòe tay mình ra xem, hai quả cầu sét nằm gọn trong tay anh: Dị năng hệ lôi!
Anh cong môi chợt nhớ tới cảnh tượng trưa nay, bản thân bất chấp nguy hiểm xông vào cứu những người mình cho là bạn, vậy mà khi họ thoát thân lại chỉ xem anh là vật thí mạng.
Đào Bách anh từ khi sinh ra được lễ giáo dạy dỗ phải sống lương thiện, phải nghĩ cho người khác, đừng vụ lợi, ác giả ác báo.
Thế nhưng đổi lại được gì, bị bạn bè phản bội, gia đình ly tán, đơn độc đối diện với hiểm nguy, đây xem như bồi thường sao?
Anh từng chán ghét người như Tô Ca ích kỷ, vụ lợi, nham hiểm, độc ác. Thế nhưng người này lại có những thứ mà kẻ khác dành cả đời để ước: Danh vọng tiền bạc, gia đình thương yêu, tôi tớ trung thành.
Đào Bách không ghen tỵ cũng không thù hận, chỉ đơn thuần nảy sinh ngưỡng mộ, tự hỏi chính mình những gì trước kia bản thân cho là luân lý, đạo đức liệu có thật sự đúng hoàn toàn?
Ngay khi Đào Bách bước xuống xe, Tô Ca đã thức giấc, hay nói đúng hơn là cô chưa hề ngủ.
Cô biết được tình trạng của anh ta là thức tỉnh dị năng, cơn sốt rồi sẽ tự khỏi.
Người đó có thật sự là Đào Bách mình biết hay không cô cũng không còn thì giờ để quan tâm.
Tô Ca lấy tay siết chặt phần ngực đang đau đớn dữ dội, nếu còn không mau tìm thấy mảnh vỡ thần hồn cô sẽ rất nhanh phải tan biến.
Cô nhắm mắt lại chỉ trong giây lát vị trí phó lái không còn bóng người.
Tô Ca nhìn không gian rộng lớn trước mắt, cô từng đọc tiểu thuyết nghe nói trong đây sẽ có suối linh tuyền chữa trị vết thương gì đó nhưng hoàn toàn không phải.
Nơi đây tựa như một thế giới song song, có đầy đủ động thực vật, cây cỏ hoa lá mọc um tùm, biển cả rộng lớn chỉ là không có con người, ngoại trừ cô.
Còn một điểm khác biệt, không khí nơi đây trong lành hơn nhiều, rất thích hợp để tu luyện.
Tô Ca cong môi, ngửa đầu hít một hơi thật sâu.
Cô vào rừng chặt từng khúc gỗ sau đó dựng cho mình một ngôi nhà giữa trời đất bao la.
Dường như chuyện này đối với cô lại vô cùng quen thuộc, cô ở trong đây không rõ ngày tháng cuối cùng cũng hoàn thành.
Một ngôi nhà gỗ rộng lớn được dựng lên giữa cánh đồng bát ngát, phía trước trồng những khóm hoa đủ màu sắc, một con suối nhỏ băng ngang qua sân nhà. Phong cảnh tuy đơn sơ như vô cùng đẹp mắt.
Tô Ca ngồi xếp bằng trên giường gỗ vận công tu luyện, sắc mặt cô trắng bệch, cánh môi bị cô cắn đến bật máu, đôi tay đặt trên gối siết chặt dường như bản thân đang chịu đựng nỗi đau thấu tận tim gan.
Hồi lâu, hơi thở của cô rốt cuộc cũng bình ổn, Tô Ca phun ra một ngụm máu đen.
Mặt cô hồng hào trở lại, cô đưa tay ra một luồng khí trắng đục lắc lư trên tay tựa như đang đùa giỡn.
Thế nhưng khi Tô Ca phất tay, cánh cửa gỗ đang đóng chặt lập tức mở tung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT