“Đàn ông thật là kinh tởm!” Lý Ngọc căm ghét nói.
Mộ Kiêu Dương dừng tay đang sắp xếp ảnh.
Lý Ngọc lại cười, tiếng cười mảnh mai, cao vút như phụ nữ. Đương nhiên, bây giờ cô ta cũng là phụ nữ. 
“Giáo sư Mộ, không nói anh đâu, anh vẫn là người tốt.”
Đôi khi tội phạm rất gian xảo. Họ đánh lạc hướng, tâng bốc hoặc đùa giỡn với, thậm chí cố ý chọc giận. Lúc này cần phải chú ý, họ chỉ đang đùa giỡn mà thôi. Bởi vì họ từ chối trả lời những câu hỏi chúng ta muốn biết.
Mộ Kiêu Dương không nói gì, im lặng và thanh thoát.
Anh vốn đã trắng, lúc này đeo một cặp kính gọng vàng giống như giáo viên trong trường, ôn hòa và tao nhã. Khi cúi đầu, nét mày mắt thanh tú, sự bình yên như hồ nước. Bỏ qua ánh mắt khác nhau của hai người phụ nữ nhìn anh. Anh đặt ra những bức ảnh nơi ở của mẹ ruột và cha dượng của Lý Ngọc. Cũng có một số hiện trường tội ác của nạn nhân, đương nhiên hiện trường chỉ có máu, không có ảnh của nạn nhân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play