Sau khi Mộ Kiêu Dương nấu xong bữa tối, anh lên lầu, định gọi cô ta xuống ăn cơm.
Đứng trước cửa phòng, anh mới nhận ra bên trong rất yên tĩnh.
Anh cười nhẹ một tiếng, đoán rằng cô nhóc này lại ngủ quên rồi. Thật sự rất giống một chú heo con. Bỗng nhiên, trái tim anh như mềm nhũn.
Suy cho cùng, cô ta chỉ là một phần tách ra từ Điềm Tâm khi cô mười sáu tuổi.
Nghĩ kỹ lại thì cô ta cũng rất giống Điềm Tâm. Đêm ấy, trong căn nhà gỗ bên bờ biển, ngay cả anh cũng có thể cảm nhận được sự nồng nhiệt của Tiểu Điềm. Lúc đó, Điềm Tâm và Tiểu Điềm là một phần không thể tách rời.
Nghĩ lâu hơn nữa, Mộ Kiêu Dương cảm thấy đau đầu. Anh dựa vào khung cửa, cảm thấy giáo sư Mộ không chỉ thôi miên Điềm Tâm mà còn thôi miên cả anh. Thực ra… Tại sao giáo sư Mộ vẫn muốn che giấu những gì đã xảy đến? Thậm chí anh còn bị thôi miên để không thể nhớ rõ đêm ấy. Ranh giới giữa thực và ảo rất mơ hồ, điều duy nhất anh nhớ là Điềm Tâm liên tục gọi tên anh. Mộ Kiêu Dương. Ba chữ ấy, lặp đi lặp lại, cuối cùng giúp anh tìm lại được ý thức của mình.
"Cạch", cánh cửa mở ra, chỉ một khe nhỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT