Mặt Mộ Kiêu Dương không có biểu cảm gì. Anh bước đến, ngồi xuống bên giường, mọi hành động như một nhà sư tĩnh tâm. Anh giơ tay, đặt bông gòn thấm dung dịch i-ốt lên vết thương của cô ta rồi nói: “Anh dùng i-ốt, không đau đâu.” Sau đó anh thở dài: “Mặc dù không sâu, nhưng em không nên không xử lý mà lại đi tắm làm ướt nó, bây giờ đã hơi viêm rồi.”
“Ai bảo anh nói chuyện với Cảnh Lam lâu như vậy, ban đầu em muốn đợi anh lên tắm chung mà.” Tiểu Điềm quay đầu cười, nụ cười bên má thật tuyệt đẹp, một lọn tóc dính vào đôi môi đỏ hồng của cô ta, gió mùa hè nhẹ nhàng thổi, làm chiếc rèm trắng như tuyết phất phơ trên tóc và mặt cô ta. Cô ta nhẹ nhàng thổi qua lớp rèm đó, rèm rung rinh, lúc thì anh thấy đôi mắt sáng của cô ta, lúc lại chỉ thấy đôi môi đỏ nhỏ nhắn của cô ta. Nhìn thêm một chút, gương mặt cô ta lại bị che phủ bởi lớp rèm mờ, cô ta chỉ nhẹ nhàng cười, khe khẽ thổi hơi, rèm bay phất phơ lại thấy đôi mắt rực sáng của cô ta, sáng đến nỗi khiến anh đắm chìm...
Anh vội vàng dứt khỏi những ảo tưởng, thế nhưng khi cúi xuống, anh thấy trên cơ thể trắng như tuyết của cô ta có một vệt vàng đậm. Cô ta di chuyển đôi chân ngà ngọc, tất cả như vô ý gợi tình, anh nuốt nước bọt một cách khó khăn rồi làm sạch vết thương lần nữa.
“Em đau, anh thổi cho em đi.” Cô ta nói.
Mộ Kiêu Dương bất ngờ nhìn cô ta, chỉ thấy cô ta ngây thơ nhìn anh chớp chớp mắt. Cô ta dịu dàng: “Thật sự đau lắm, A Dương, anh thổi cho em đi, được không?”
Tiếng “A Dương” suýt khiến anh mất kiểm soát. Chỉ có Điềm Tâm mới gọi anh như vậy!
“Đau mà!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT