“Anh im miệng cho em!” Tiêu Điềm Tâm cực kỳ tức giận, chỉ hận không thể tát một cái lên khuôn mặt tuấn tú của anh, chỉ là ngại quá nhiều người ở đây mới bỏ đi ý định “đáng sợ” này trong đầu.
Bởi vì anh quá cao, mà cô quá thấp cho nên cô mới phải đi giày cao gót phối hợp với anh! Chẳng lẽ cả ngày bị người ta nói cái gì mà “chiều cao hơn kém đáng yêu” thật sự ổn sao? Trong lòng cô không dễ chịu a! Cục cưng trong lòng không thích! Khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ của cô bất lực lắc đầu, vẫn mở to đôi mắt, trừng mắt nhìn anh.
Giáo sư Mộ cười cười, mắt phượng nhướng lên, vẻ quyến rũ không nói nên lời. Sau đó anh làm chuyện mình vẫn muốn làm, ghé vào bên tai cô, cắn lỗ tai cô nói câu “Tôi muốn em” kia, trong lòng Mộ Kiêu Dương vẫn nghĩ nhưng không dám nói ra thành lời.
Mặt Tiêu Điềm Tâm muốn nhỏ máu, mắt mở to giống như hai quả nhãn đen bóng, cô thật sự không nặn ra nổi một câu. Cuối cùng cũng chấp nhận số phận mà thở dài, vùi mặt vào hai tay.
Sau đó, cô nghe được một tiếng ho nhẹ cách đó không xa rất rõ ràng. Thật sự là ngay cả Hà Mục Đồng cũng không nhìn nổi, cuộc họp này còn có thể mở một cách yên bình hay không.
Tiêu Điềm Tâm hung hăng nhéo một cái ở trên cánh tay Mộ Kiêu Dương.
Còn có cái gì không hiểu chứ? Tuy rằng manh mối quá ít, quan trọng nhất là hai điểm không có thi thể và hiện trường phạm tội vứt xác. Chỉ có ba túi đựng nội tạng, điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến độ chính xác của bức tranh. Cũng là vì nghiêm túc suy nghĩ, Mộ Kiêu Dương mới không có nói ra về bức vẽ mới nhất. Nhưng hiện tại, hắn là giáo sư Mộ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play