Trạng thái tinh thần của Linda không tốt lắm.
Thậm chí cô ấy còn uống rượu trên máy bay.
Giáo sư Mộ nhìn Linda nhưng không phản ứng gì, chỉ là ngay cả bản thân hắn cũng không chú ý đến việc cơ thể hắn hơi nghiêng về phía bên trái ở đằng trước, hai chân khép lại nghiêng về bên trái và ngay cả mũi giày cũng vậy. Tiêu Điềm Tâm đang ngồi đối diện với hắn cũng hơi lệch về bên trái một chút.
Để không tiếp xúc với ánh mắt của hắn thì toàn bộ hành trình Tiêu Điềm Tâm đều cúi đầu nhìn tấm thảm hệt như có thể nghiên cứu ra một số ngành học trên tấm thảm Ai Cập. Nhưng cô vẫn không thể tránh khỏi việc đôi mắt cô cũng sẽ không cẩn thận mà ngắm sang đôi giày của hắn.
Đó là một đôi giày da màu nâu sẫm mang phong cách của những học viện ở London.
Dường như hắn đã nhận ra ánh mắt của cô nên đôi mắt đang nhìn về phía chân mình của giáo sư Mộ cũng khẽ giật mình. Hắn đã từng nghiên cứu về Microexpression* nên hắn biết bây giờ hắn đang làm gì. Cơ thể, chân của hắn đều nghiêng về phía Tiêu Điềm Tâm, hắn muốn bảo vệ cô theo bản năng hoặc có thể nói là trái tim hắn đang hướng về phía cô!
(*) Microexpressions là những biểu hiện thoáng qua trên gương mặt, nó thường chỉ diễn ra trong khoảng một phần nhỏ của giây. Những biểu hiện này nói lên cảm xúc thật của một người và ẩn bên dưới lời nói dối.
Kết luận này khiến giáo sư Mộ bị sốc.
Hắn lặng lẽ ngồi thẳng người.
Hắn và cô là bạn học cùng trường trung học nhưng thực chất lại bọn họ là hai đường thẳng song song không cắt nhau.
Tiêu Điềm Tâm cảm thấy cô không thể ngồi yên, cô có thể cảm nhận được áp lực đến từ phía hắn. Hắn đang đánh giá cô, quan sát cô và dò xét cô nên cô đứng lên rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Linda và quan tâm hỏi han: “Linda, chị làm sao vậy? Vẫn còn đang trên máy bay nên chị đừng uống nhiều rượu như vậy, nguy hiểm lắm đấy.”
Linda lại hơi điên cuồng: “Có thể nguy hiểm tơi cỡ nào chứ? Chẳng phải mấy người đều ngóng trông tôi chết sao?!”
Giáo sư Mộ bình tĩnh quan sát Linda rồi nhướng mày và vẫn không lên tiếng như cũ còn Tiêu Điềm Tâm chỉ có thể dùng khuyên bảo bằng những lời nhẹ nhàng: “Linda, không có ai muốn chị như vậy hết. Em… chúng em đều quan tâm chị mà.” Bản thân cô làm sao lại muốn cô ấy chết được, thật sự không thể hiểu nôi.
Ông chủ lớn người Pháp Jean Paul ở bên kia có vẻ rất để ý đến động tĩnh bên này. Anh ta đã bước đến và ngồi cách Linda một khoảng sau đó dùng thứ tiếng Anh bập bẹ xen lẫn khá nhiều tiếng Pháp để nói chuyện, ý chính là muốn bảo Linda đừng áp lực quá.
Tiêu Điềm Tâm cũng phối hợp bắt đầu tiến hành phiên dịch cho đôi bên, cô cố gắng hết sức để phiên dịch ý của ông chủ lớn một cách nhân văn và quan tâm hơn nhưng ánh mắt Linda nhìn cô lại bỗng nhiên trở nên quái dị.
Cô ấy bỗng ngẩn ra nên Tiêu Điềm Tâm ngừng nói. Phản ứng của Linda quá kỳ lạ, nó thật sự giống như đang nói là: 'Khoác lác, chị chả tin Jean Paul sẽ có lòng tốt như vậy."
“Em cứ nói thẳng theo kiểu xã giao bình thường là được, em không phải ông chủ, cô ấy cũng không phải nhân viên của em đâu mà nhân văn với quan tâm!” Giáo sư Mộ lạnh lùng nói.
Tiêu Điềm Tâm không thể nhịn được nữa, cô chỉ vào mắt hắn và nói: “Tên râu quai nón này, anh có thể ngậm miệng lại cho tôi được không?”
Khóe miệng của Trần Toa ở bên cạnh không ngừng co giật.
Giáo sư Mộ nhìn Tiêu Điềm Tâm không hề chớp mắt, màu sắc trong ánh mắt bỗng dưng trở nên đen và sâu thẳm hơn. Trong một cuộc đối đầu như vậy thì áp lực ép bức của bên kia rất lớn nên Tiêu Điềm Tâm đã bại trận trước và cô phải dời tầm mắt đi.
“Trợ lý Trần, tôi hủy bỏ toàn bộ kỳ nghỉ Giáng Sinh của cô. Cô đến đến Châu Phi cùng tôi một chuyến, nơi đó có rất nhiều thực vật không biết tên chờ tôi đến nghiên cứu.” Giáo sư Mộ bắt chéo chân rồi thong thả nói.
Cô trợ lý Trần đang ngồi xổm bên cạnh yên lặng rơi lệ rồi thầm nghĩ: 'Từ khi làm trợ lý của tên giáo sư biến thái thì ngay cả thời gian yêu đương tôi cũng không có, huhu…'
Trong lòng hai người phụ nữ đồng thời chửi thầm: Đây thật là sự trả thù không hề che giấu!
Giáo sư Mộ bỗng nhiên rời ghế rồi đi về phía toilet.
Trái tim căng thẳng của Tiêu Điềm Tâm cuối cùng cũng được thả lỏng.
Linda tìm thứ gì đó trong chiếc túi và làm rơi rất nhiều đồ ra ngoài.
Tiêu Điềm Tâm cúi người giúp cô ấy nhặt nhưng lại bị cô ấy đẩy ra, tinh thần của Linda đã ở gần bên bờ vực của sự suy sụp.
Tiêu Điềm Tâm cảm thấy không thoải mái nên đã đứng lên rồi đi về phía toilet theo bản năng. Cô bỗng cảm thấy cô tín nhiệm giáo sư vào thời khắc mấu chốt, người đàn ông kia vừa thông thái học rộng vừa nhạy bén, hắn khiến cô cảm thấy yên tâm.
Có lẽ là do bước đi quá nhanh nên khi đi đến khu vực nghỉ ngơi thì Tiêu Điềm Tâm bị vướng giày cao gót và đụng vào xe thức ăn. Cô đau đến mức muốn khóc nhưng vẫn dựng xe thức ăn đứng lên rồi nhìn sang thì thấy mắt cá chân hơi sưng lên nhưng cô cũng không quan tâm được nhiều như vậy nên khập khiễng đi qua.
Khi đến toilet, cô giơ hai tay lên đang định gõ cửa thì cửa lại bỗng nhiên mở ra, Tiêu Điềm Tâm không đứng vững nên cả người bỗng mất thăng bằng và ngã vào trong lòng hắn.
Hắn cao như vậy mà cô lại nhỏ bé xinh xắn như thế, bờ vai hắn rộng đến mức bao trùm lấy cô. Cho dù cô đã mang giày cao gót 7 centimet nhưng đỉnh đầu vẫn chỉ chạm đến vai hắn một chút. Hắn ôm lấy cô, hai tay hắn giữ chặt lấy bả vai của cô trong tư thế bảo vệ: “Đừng vội, em làm sao thế?” Hắn hỏi.
Không có sự chế nhạo và trêu chọc nào khác… hắn đang cố hết sức để xoa dịu cảm xúc nóng nảy của cô.
“Linda, chị ấy…”
Tiêu Điềm Tâm còn chưa nói hết thì tiếng thét chói tai bỗng nhiên phát ra trong cabin một cách mãnh liệt.
“Đi mau!” Giáo sư Mộ đi ở đằng trước cô, hắn vẫn dùng tư thế chặn cô với thế giới bên ngoài và bảo vệ cô như cũ.
Sau đó, hắn bỗng dưng đứng lại.
Cô đang đi theo sát nên đập đầu vào tấm lưng to lớn của hắn.
Hắn nói: “Em phải chuẩn bị tâm lý nhé, Linda đã chết rồi.”
Vì có lời báo trước của hắn nên lúc nhìn thấy cảnh tượng chấn động trước mặt thì Tiêu Điềm Tâm cảm thấy thật ra trạng thái của bản thân cũng khá ổn, ít nhất cô không bị dọa đến ngất đi.
“Em vẫn ổn chứ?” Hắn nhẹ nhàng cầm tay cô sau đó lập tức buông ra, hắn săn sóc rất chu đáo mà còn vô cùng ga lăng.
“Tôi ổn, ông ngoại tôi là cục trưởng cục FBI ở Mỹ, tôi cũng từng là học trò và trợ lý của ông ấy. Khi tôi còn nhỏ thì lần nào vào phòng ông ấy cũng thấy ông ấy treo ảnh thi thể trên tường.” Tiêu Điềm Tâm nuốt nước miếng, thật ra so với ảnh chụp thì các thực thể luôn có thể có những tác động không thể đánh đồng được đối với con người nên cô phải nói chuyện với hắn không ngừng thì mới có thể giữ bản thân bình tĩnh.
“Có thể nói cười thì xem ra là không có vấn đề gì lớn.” Giáo sư Mộ chỉ vào nơi ít người và có không khí lưu thông tương đối tốt rồi nói: “Em đến đó ngồi nhé, tôi đi phong tỏa hiện trường.”
Ngoài miệng hắn nói như vậy nhưng trong lòng đã nhanh chóng nghiên cứu lời nói của cô một lần. Hắn biết cô có một nỗi sợ hãi khó có thể thể vượt qua khi nhắc đến thi thể và hiện trường những vụ án mạng, đây cũng là một yếu tố quan trọng khiến cô từ chức. Bây giờ vẻ mặt của cô trở nên cứng đờ, rõ ràng là chứng sợ hãi với thi thể lại phát tác nhưng cô không có biểu hiện kháng cự hay chán ghét mà chỉ đơn thuần là sợ hãi và cô cũng không mất hết sự khống chế cảm xúc bên trong, bên cạnh đó thì cô còn giữ vững lòng hiếu kỳ tràn trề nên xem ra là hắn phải làm lại bản đánh giá tâm lý của cô một lần nữa. Hoặc có thể là do cô chưa thể hiện được sự yếu ớt ra ngoài mà chính cô còn không ý thức được… Thế nên bây giờ hắn có nhiệm vụ phải dẫn cô đi tiếp xúc với hiện trường vụ án để cô đối mặt với bản thân một lần nữa.
Nghe thấy câu nói “Tôi đi phong tỏa hiện trường.” của anh ấy thì Tiêu Điềm Tâm nghĩ thầm: 'Người này còn có thể tự kiêu hơn chút nào không!' Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy nhưng môi cô lại mấp máy nói: “Không, tôi muốn đi theo anh.”
Lời này lại còn có nghĩa mập mờ khác nữa nên khi vừa nói xong thì hai người đều ngẩn ra.
Để giảm bớt sự xấu hổ thì Tiêu Điềm Tâm trở nên quyết định không nhìn hắn bằng ánh mắt lấp lánh nữa cứng miệng nói: “Anh là một giáo sư hóa sinh mà còn quan tâm đến cái này à?”
“Tôi đã ở Anh và Mỹ quanh năm và hỗ trợ cảnh sát phá án với tư cách là một chuyên gia.” Giáo sư Mộ lạnh lùng trả lời: “Mà vụ này là tự sát hay mưu sát vẫn là ẩn số chưa biết. Vì đang bay trên không trung nên nếu như là vụ án mưu sát thì mọi người sẽ gặp nguy hiểm.”
Ngụ ý của giáo sư Mộ có nghĩa là nhiều khả năng cái chết của Linda là do bị sát hại?! Ngay khi ánh mắt của Tiêu Điềm Tâm xoay chuyển thì cô cũng bắt đầu ứng dụng được những kiến thức phá án học được từ ông ngoại.
Trong vụ tai nạn này thì chiếc máy bay là một căn phòng bí mật và có mười người ở đây. Thật ra thì hiện trường, chứng cứ, loại án và khẩu cung của nhân chứng thường là một nhân tố quyết định then chốt.