Đêm đó, Tiêu Điềm Tâm mơ thấy một giấc mơ. Cô mơ về căn nhà gỗ nhỏ bên bờ biển mười hai năm trước.
Đêm ấy là một đêm mà cô không thể nào quên.
Ngày mai Mộ Kiêu Dương sẽ đi. Hắn giấu cô, không nói với cô, tránh mặt cô, nhưng cô đã biết hết.
Cô lấy cớ say để quyến rũ hắn.
Đêm nay, dù là trong mơ, cô vẫn không thể hoàn toàn nhớ lại những gì đã xảy ra năm đó, vì khi đó cô đã uống rượu và hầu như quên hết mọi chi tiết. Nhưng cô vẫn nhớ được nụ hôn của hắn, một nụ hôn dịu dàng. Hắn không bỏ qua bất kỳ nơi nào trên cơ thể cô, hắn nói rằng hắn sẽ nhớ cô suốt đời. Khoảnh khắc ấy, lòng cô xao xuyến. Cô vẫn nhớ khi hắn tiến vào, cảm giác rất đau, rất đau, một nỗi đau như bị xé nát.
Càng khắc cốt ghi tâm, càng đau đớn đến tan nát cõi lòng.
Cô đau đớn đến co giật toàn thân. Khi nhìn cô, đôi mắt hắn tràn ngập sự kiềm chế, nén nhịn cùng với sự điên cuồng muốn bất chấp tất cả... Nhưng cuối cùng hắn chỉ đẩy cô ra mà không đi sâu vào ‘khu vườn bí mật’ hơn nữa. Cô cảm thấy hối hận, ôm lấy hắn rồi bật khóc, cô nói: “A Dương, đừng đi. A Dương... A Dương, đừng rời bỏ em. Em đã trao bản thân mình cho anh rồi, ôm em đi, ôm em thêm lần nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT