"Anh hãy giả vờ yêu đương với em đi, anh hãy làm như yêu em sâu đậm để cô ta tổn thương, cô ta sẽ tự giác rời đi thôi."
“Cô bị điên à? Tôi không thích, với cả chuyện này có liên quan tới cô đâu!”
Hoàng Minh Triết mất kiên nhẫn, anh gắt lên.
Hình như lời thoại này có chút quen thuộc, à anh nhớ ra rồi.
Lúc còn đang đi học, anh tận dụng mọi thời gian rảnh để đi làm thêm, nào là bồi bàn, shipper, chỉ cần có việc là anh làm.
Một ngày nọ, anh vừa mới trả xong tiền lãi tháng, còn dư ra một ít, tâm trạng không tránh khỏi vui sướng.
Anh bắt gặp một cô gái trông hơi giống với Lư Thanh cũng đang đợi xe buýt, Hoàng Minh Triết mới buột miệng nói: “Cô thật giống với mối tình đầu của tôi.”
Cô gái kia nghe vậy phì cười, có lẽ cô ấy nghĩ đây là một lời tán tỉnh tầm thường, lại có chút lỗ thời.
Cô ấy quay sang thấy Hoàng Minh Triết ưa nhìn, cao ráo như vậy liền đỏ mặt.
“Tôi có thể cho anh phương thức liên lạc.”
Nói rồi đọc ra một dãy số, Hoàng Minh Triết ngớ người.
Anh ngu ngơ xua tay, nói: “Tôi không cần, không cần đâu.
Tôi thấy cô giống với cô gái tôi thích nên mới vô thức nói vậy thôi.
Xin lỗi đã làm phiền đến cô, tôi thực sự không có ý định trêu đùa cô đâu.” Đúng là cái miệng hại cái thân, lần sau phải chú ý hơn mới được.
Cô gái kia bị từ chối, không những không khó chịu mà càng nhìn càng thích Hoàng Minh Triết.
“Hay để tôi làm bạn gái anh đi, tôi sẽ thay thế vị trí của cô gái đó trong lòng anh nhé, tôi sẽ khiến anh quên đi cô ấy.”
“Không thích!”
“Tôi đùa thôi.”
Nói rồi cô ấy lên xe buýt trước, anh ngẩn ngơ nhìn theo.
Hừ! Thật là… đùa chẳng có ý tứ gì cả!
Nếu quên được, thì anh đã sớm quên rồi.
Đến bây giờ, Hoàng Minh Triết vẫn không hiểu được, vì lí do gì mà anh vẫn cứ vương vấn, không quên được Lư Thanh, sao anh lại thích cô lâu như vậy chứ?
Không phải anh chưa từng thử để ý đến những cô gái khác, nhưng những người đó lại chẳng phải là cô.
Cảm xúc anh dành cho cô, anh là người rõ hơn ai hết.
Nhiều lúc Hoàng Minh Triết còn nghi ngờ Lư Thanh hạ một loại bùa rất mạnh trên người anh.
Khiến anh không dứt ra được, dần dà đắm chìm vào cô.
Biết sao được, không vì lí do gì cả, anh thích thì cứ thích thôi.
Từ trước đến nay, anh vốn là người cố chấp, anh đã thích cô, thì chỉ thích một mình cô thôi.
Bùi Tường Vi bị anh nạt, mắt rưng rưng như sắp khóc.
Cô ta chạy ra ngoài, bất ngờ bắt gặp Lư Thanh, xấu hổ tột cùng.
Nhưng Lư Thanh đâu để cô ta được như ý, cô nắm chặt lấy tay cô ta, đẩy cô ta vào tường.
“Tôi nói cho cô biết, người đàn ông của tôi, cô đừng hòng mơ tưởng tới.
Nếu không, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt, Lư Thanh tôi nói được làm được.
Cô mãi mãi không đấu lại tôi đâu!”
“C…c…ô…”
Bùi Tường Vi yếu ớt, cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt Lư Thanh, ngó trái ngó phải thấy Bạch Diên cũng đang nhìn.
Bắt gặp ánh mắt của cô ta, anh ta liền quay mặt đi làm thinh.
Lư Thanh là ai chứ?
Giám đốc của ST, có bạn thân là thiếu phu nhân nhà họ Cố quyền lực bậc nhất Hải Thành, anh trai lại là luật sư có tiếng ở Yên Thành.
Nhìn đi nhìn lại, đây là người không nên chọc.
Nếu còn muốn sống trên cái đất Yên Thành hay Hải Thành này.
“Nếu cô đã hiểu rồi thì biến khỏi đây.
Đừng ve vãn người yêu tôi, cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi.
Triết không đánh phụ nữ là do anh ấy mềm lòng, nhưng tôi thì không như vậy đâu.”
Lư Thanh mới nói có mấy câu thôi mà Bùi Tường Vi đã cúp đuôi bỏ chạy rồi.
Muốn làm trà xanh? Cô ta quá non!
“Anh cứ về đi, ở đây có tôi chăm sóc anh ấy là được rồi.”
“Cô không bận…”
Bạch Diên có nghe tin tức là dạo này ST mở rộng thị trường ra nước ngoài, còn thêm chi nhánh ở các thành phố khác nữa.
Là giám đốc của ST, lại là một trong những trụ cột, chắc chắn Lư Thanh sẽ rất bận.
Liệu có đủ thời gian chăm sóc Hoàng Minh Triết không đây.
Như đoán được suy nghĩ của anh ta, Lư Thanh cười nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho Triết chu đáo mà.”
Đợi Bạch Diên rời đi, Lư Thanh mới chạy đến giường bệnh, ôm chầm lấy Hoàng Minh Triết.
“Em biết mà, anh thích em nhất, em sẽ không bao giờ rời xa anh đâu.”
Lư Thanh đâu phải kẻ ngốc, cô biết Hoàng Minh Triết cảm thấy tự ti, cảm thấy không xứng với cô, nhưng cô sẽ dùng hành động để chứng minh.
Anh chính là một nửa của cô, trừ bỏ anh, thế gian này không còn ai có thể ở bên cô.
Anh là người hoàn hảo nhất.
Bùi Tường Vi kia cũng chỉ là con tép riu, dám dụ dỗ Hoàng Minh Triết của cô.
Lư Thanh vốn định vào cào rách mặt cô ta, ai ngờ anh trả lời cứng rắn như vậy chứ.
Không hổ là bạn trai của cô! Thường ngày đỏ mặt e thẹn, đến cầm tay cô còn không dám dùng lực mạnh.
Cô cứ nghĩ anh theo trường phái thương hoa tiếc ngọc cơ, nhưng xem ra cô là ngoại lệ, anh chỉ đối xử dịu dàng ân cần như thế với mỗi mình Lư Thanh cô thôi.
“Là em nói đấy nhé!”
Hoàng Minh Triết đưa tay ra ôm chặt lấy Lư Thanh, anh vùi đầu vào hõm vai cô, dụi dụi như chú cún con.
Anh đã định buông bỏ cô rồi, là do cô bám lấy anh không rời, thôi thì đành thuận theo ý cô.
Làm sao giờ? Càng lúc anh càng yêu cô nhiều hơn rồi, thiếu cô thì sao anh sống nổi.
“Ừm, không nhìn thấy thì sao chứ? Em sẽ làm đôi mắt của anh.”.