Trình Hà vừa mắng Cố Dư Hãn một trận, đi ra thấy con trai đứng như người mất hồn, nhìn về phía Lư Thanh cùng Hoàng Minh Triết, bà thở dài, tiến đến gần Cố Dư Tiệp.
"Con vẫn còn thích con bé sao?"
Cố Dư Tiệp hoàn hồn ngay lập tức, rồi chối đây đẩy.
"Con thích cô ấy sao? Nực cười! Mẹ nghĩ sao Cố Dư Tiệp con lại còn tình cảm với người cũ chứ?" Anh ta cười lớn, hỏi ngược lại Trình Hà.
Chưa đợi bà đáp lại, anh ta đã đánh trống lảng, "Con đi chào hỏi mọi người đã."
Nhìn bóng dáng Cố Dư Tiệp xa dần, Trình Hà quay sang nhìn Lư Thanh và Hoàng Minh.
Thật sự rất đẹp đôi, xem ra con trai bà đã không còn cơ hội nữa rồi, chỉ cần nhìn ánh mắt chàng trai kia thì biết, cậu ấy sẽ không bao giờ buông tay cô gái mà cậu ấy yêu say đắm đâu.
"Em phải ra uống đỡ rượu cho Kha Phí mới được."
Từ nãy đến giờ cứ bị Hoàng Minh Triết trêu chọc, mặt cô đã đỏ đến mang tai, Lư Thanh liền kiếm cơ rời đi, thì bị anh giữ tay lại.
Anh ôm lấy cánh tay cô, gác đầu lên vai cô mà làm nũng.
"Em không muốn ở gần anh sao?" Lư Thanh toan đẩy anh ra thì bị anh dùng hai tay ôm chặt lấy người.
Hoàng Minh Triết cao hơn cô một cái đầu, còn to hơn cô rất nhiều, anh đối với cô như một người khổng lồ vậy, hai cánh tay anh bao bọc lấy khiến Lư Thanh không thể nhúc nhích được.
Lư Thanh vừa buồn cười vừa bất lực, cô nỉ non: "Nào, buông em ra đi! Ngoan!"
"Không chịu! Anh không chịu đâu!" Hoàng Minh Triết lắc đầu, ôm lấy cô chặt hơn.
May mà da mặt Lư Thanh dày nên mới không bị ánh nhìn của mọi người ở đây làm cho xấu hổ, bạn trai cô làm nũng đáng yêu quá đi!
Không được! Cô phải làm cứng lên, không là anh sẽ được nước lấn tới, muốn làm gì thì làm mất!
"Nào, có chịu buông ra chưa hả?" Lư Thanh cao giọng, mày nhíu lại, trông cô vô cùng bực bội.
Thực ra trong lòng khoái gần chết, anh ôm cô như vậy làm cô thấy thinh thích, Hoàng Minh Triết cũng không dùng lực mạnh.
"Em quát anh à?"
Anh tròn xoe mắt, mắt rưng rưng như sắp khóc, lúc này Lư Thanh mới cuống cuồng.
Đừng nhìn bề ngoài anh mạnh mẽ vậy, chứ bên trong mỏng manh yếu đuối lắm.
"Thôi, em thương, nào không khóc nhé!" Lư Thanh lấy tay áp vào má anh, cô kiễng chân hôn lên môi anh.
"Hức...!hức..." Thấy cô dỗ mình như vậy, Hoàng Minh Triết làm tới, anh bày ra vẻ mặt yếu đuối nhất.
"Này, hai con người kia! Người ta không biết còn tưởng hai người là nhân vật chính đó."
Kha Phí khoác tay Cố Dư Tu đi đến gần, lúc này Hoàng Minh Triết mới quay trở lại bộ dạng thường ngày.
Anh chỉ muốn yếu đuối với một mình Lư Thanh thôi.
Đằng khác, sau khi kéo được Lữ Vi Hạnh ra khỏi khách sạn, Lữ Trịnh Dư mới gọi taxi cho mẹ về.
Anh ta còn phải đi làm việc nữa.
Lữ Vi Hạnh vừa mới đi khỏi, bạn gái anh ta đã từ đâu đi đến, tới tấp hỏi anh ta: "Sao hả? Bác gái đã phá đám cái hôn lễ đó chưa?"
Nghe vậy, Lữ Trịnh Dư mới chạnh lòng, anh ta không tin được nhìn cô ta.
"Trấn Mai, em chỉ quan tâm đến chuyện hôn lễ đã bị huỷ thôi ư?"
Cô ta biết mình lỡ lời, liền chối, "Em không có!".
ngôn tình tổng tài
"Em nói đúng, anh không xứng với em.
Chúng ta chia tay đi."
Trước kia, Lữ Trịnh Dư không hề biết ba của anh ta lại là chủ tịch của Cố thị, anh ta cố gắng học hành, làm việc để cho mẹ một cuộc sống tốt hơn.
Sau đó, yêu đương rồi lấy vợ, cứ vậy sống với nhau đến hết đời.
Là do anh ta quá ngây thơ rồi, hôn lễ của Cố Dư Tu hôm nay thật sự quá long trọng.
Ở đó, anh ta nhìn thấy một vị khách hàng mà trước kia anh ta phải bưng trà rót nước, cung phụng đủ điều để xin ông ta ký hợp đồng, còn có rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn ở đấy, đều là những người mà anh ta có phấn đấu cả đời cũng không thể nào cùng thế giới với họ được.
Vậy mà Cố gia đó, lại là tầng lớp cao cấp của thượng lưu.
Nhìn vị phu nhân Cố gia, cũng tầm tuổi mẹ anh ta nhưng bà ấy lại trẻ hơn mẹ anh ta rất nhiều.
Là do mẹ đã vất vả kiếm tiền trang trải cuộc sống, rồi lo cho anh ta.
Là do Lữ Trịnh Dư anh ta đã quá vô tâm với mẹ rồi, chỉ vì để chiều lòng bạn gái, biết bạn gái mình kêu mẹ anh ta làm việc như vậy anh ta cũng không ngăn cản.
"Tại sao? Tại sao lại chia tay?"
Trấn Mai không muốn phải chia tay, bây giờ tất cả mọi người đều đã biết Lữ Trịnh Dư là con trai của Cố Dư Hãn rồi, không bao lâu nữa, anh ta sẽ trở về đúng vị trí vốn thuộc về mình.
Lúc ấy, cô ta sẽ trở thành vợ của anh ta.
Cô ta phải cho Kha Phí và Cố Dư Tu nếm đủ mùi vị đau khổ, sự nhục nhã mà hai người đó đã gây ra cho cô ta.
Còn có con khốn Lư Thanh nữa, cô ta phải khiến chúng trả giá!
Nhìn Trấn Mai như vậy, Lữ Trịnh Dư lắc đầu ngao ngán, anh gạt tay cô ta ra.
Yêu nhau bao lâu rồi, anh ta cũng biết Trấn Mai hám tiền, hám danh lợi nhưng không ngờ cô ta lại bất chấp mọi thứ để đạt được mục đích như thế..