Hôn lễ cuối cùng kết thúc, Kha Phí mặt đầy ấm ức, Cố Dư Tu cũng rất áy náy với cô ấy, luôn cầm chặt lấy tay cô ấy.
Chuyện hôm nay là một sự cố ngoài ý muốn, anh ấy cũng không còn cách nào khác, anh ấy chỉ có thể bù đắp cho cô ấy bằng tất cả những gì anh ấy có thể làm.
Theo chương trình, sau khi tổ chức lễ cưới ở khách sạn xong, thì họ hàng thân thích của hai đằng sẽ tham dự tiệc tối ở bãi biển.
Lư Thanh đi thay đồ thì bắt gặp Trình Hà và Cố Dư Hãn.
Ông đang ríu rít xin lỗi Trình Hà, mong bà bỏ qua chuyện lần này, nhưng sắc mặt bà vẫn lạnh tanh.
"Sau khi lấy tôi về, ông vẫn qua lại với bà ta là sao hả? Để rồi, con trai của tôi còn sinh sau con bà ta.
Chẳng phải trước khi cưới, ông nói ông không có bất kì mối bận tâm nào sao?" Trình Hà biết Cố Dư Hãn cũng giống mình, liên hôn vì lợi ích gia tộc, chứ không phải vì yêu.
Nếu năm đó, Cố Dư Hãn nói ông có người ông yêu sâu đậm, thì Trình Hà sẽ thưa chuyện lại với ba mẹ.
Nhưng ông tham lam quyền lực và địa vị của Trình gia, ông vừa muốn có tình yêu đích thực lại vừa muốn có danh lợi.
Bị hỏi như vậy, Cố Dư Hãn im lặng không nói.
Lư Thanh cũng chẳng đứng đây lâu, cô ấy rời đi thì lại bắt gặp hai mẹ con vừa nãy vẫn còn quanh quẩn ở đây.
Người con trai đang khuyên mẹ mình buông bỏ, thì bị bà ta gạt ra.
"Dư Dư, sao con lại ngốc như vậy chứ?"
Bà ta đau lòng nhìn anh ta, con trai bà ta, lại chẳng hề giống bà ta chút nào, anh ta giống hệt với tên khốn bội bạc đó.
Nhưng làm sao bà ta có thể ghét người con trai mà mình mang nặng đẻ đau được.
Bởi vì bà ta quá yêu Cố Dư Hãn nên không đi thêm bước nữa, con trai bà ta theo họ mẹ, tên Lữ Trịnh Dư.
Bà ta yêu Cố Dư Hãn đến nỗi mà trong của tên con trai cũng có chữ "Dư".
Để rồi bà ta nhận được gì? Chưa chồng đã chửa, bà ta nhận được vô số lời lăng mạ, mắng chửi của những người họ hàng, ba mẹ cũng từ mặt bà ta.
Nhưng bà ta vẫn tin vào lời hứa của Cố Dư Hãn, chỉ cần đợi một chút thôi sẽ cho mẹ con bà ta một danh phận.
Để rồi đến khi Trình Hà đó cũng mang thai, thì lại biến thành, sẽ cho con trai của bà ta một danh phận đoàng hoàng.
Bà ta đợi, đợi hơn ba mươi năm, ông ta có lẽ cũng đã quên lời hứa ấy từ rất lâu rồi, chỉ có bà ta là còn nhớ.
"Mẹ à, mẹ không cần lo cho con đâu.
Con đã lớn rồi, đã tự lo được rồi.
Mẹ cũng không cần phải lo con sẽ không lấy được vợ đâu, Mai Mai chỉ cần con dỗ ngọt một chút sẽ nguôi giận thôi."
"Con trai ngốc."
Bà ta vuốt tóc anh, chứa chan nước mắt.
Bà ta sống đến tuổi này, mới thấy bản thân mình đúng là hồ đồ.
Cô gái kia vốn dĩ chẳng hề yêu con trai bà, vậy mà Lữ Trịnh Dư vẫn yêu cô ta say đắm, đến Lữ Vi Hạnh bà ta cũng cưng chiều cô ta như công chúa, coi như con gái mà đối đãi.
Bà ta không hiểu, tại sao sau khi biết Lữ Trịnh Dư là con ngoài giá thú của Cố Dư Hãn, cô ta lại giãy nảy lên đòi chia tay.
Mà Lữ Trịnh Dư đâu có chịu, anh ta níu kéo cô ta, đến Lữ Vi Hạnh bà cũng vào cuộc.
Rồi cô ta lại nói, nếu bà ta khiến cho Cố Dư Hãn nhận Lữ Trịnh Dư thì cô ta sẽ quay lại.
Nhưng bà ta đâu có biết phải làm sao, ai mà ngờ được, cô ta lại kêu bà ta đi phá đám lễ cưới của Cố Dư Tu, công bố chuyện Cố Dư Hãn có con ngoài giá thú ở đó.
Nhìn con trai đau lòng vì người yêu như vậy, người làm mẹ như bà ta cũng xót xa, nên đã hồ đồ mà nghe theo lời của cô ta.
Lư Thanh không có tâm trạng nghe tiếp, cô đi thay đồ rồi ra ngoài với Hoàng Minh Triết.
Thấy anh đang được mấy bé gái, cháu của Kha Phí vây quanh, Lư Thanh đi đến gần.
Hoàng Minh Triết đang hoang mang thì thấy Lư Thanh, vội chạy đến ôm cô như ôm phao cứu mạng.
Sau đó, quay sang nói với các bé, "Chú có cô dâu rồi, đây là cô dâu của chú đấy."
Mấy bé tiếc nuối thở dài, một cô bé mạnh dạn hỏi: "Vậy bao giờ chú chia tay cô dâu vậy ạ?"
"Chia tay? Chú sẽ không bao giờ chia tay với cô ấy đâu, chú sẽ bám lấy cô dâu của chú cả đời luôn!"
"Sao chú lại không chia tay ạ? Mẹ cháu nói chỉ cần sống với nhau lâu một chút, sẽ chán nhau và chia tay thôi."
"Đúng rồi! Cháu thấy trên phim người ta cũng hay chia tay."
Các bé không chịu thua kém, tranh nhau nói.
"Chú khác, chú yêu cô ấy như vậy, sẽ không bao giờ chia tay đâu."
Nhìn Hoàng Minh Triết bình thường nghiêm túc là vậy, bây giờ lại cãi tay đôi chuyện chia tay hay không chia tay với trẻ con, thật sự quá đáng yêu!
"Thế có phải chú và cô ấy sẽ giống dì Phí và chú Dư Tu không ạ?"
"Đó là điều đương nhiên." Hoàng Minh Triết đắc ý, mặt vênh lên nói, rồi quay ra thơm nhẹ vào má Lư Thanh.
Cô không kịp phòng bị, vừa vui vừa ngượng liền đánh anh.
"Chú không được như thế! Chú không được thơm cô dâu của chú trước mặt bọn cháu." Một bé lên tiếng.
"Tại sao chú lại không được thơm chứ?" Hoàng Minh Triết thắc mắc, rồi lại thơm cô cái nữa, nhưng lần này Lư Thanh đã tránh đi, dạy hư trẻ nhỏ!
"Đó là phát cơm chó ạ."
"Đúng rồi." Cả đám hùa theo nói.
"Nhưng sao cô ấy lại đánh chú ấy vậy?"
Cô bé mạnh dạn ban nãy mới quay sang đáp lại sự thắc mắc với một giọng rất chắc chắn.
"Đó là đánh yêu đó, cô ấy yêu nên cô ấy mới đánh.
Mẹ tớ cũng hay đánh bố tớ như vậy."
"À...."
Cả bọn như hiểu ra một cái gì đó mới mẻ, trầm trồ.
Lư Thanh nghe vậy ngượng chín mặt, cô núp đằng sau lưng anh, để tránh ánh mắt của tụi nhỏ.
Hoàng Minh Triết lại rất đắc chí, anh cười tít cả mắt.
Từ đằng xa, Cố Dư Tiệp thấy một màn này, tay anh ta nắm chặt lại, mắt đục ngầu nhìn bọn họ, lồng ngực anh ta đau thắt lại.
Nhìn hai người ân ân ái ái như vậy, Cố Dư Tiệp vô cùng ghen tị, anh muốn thay thế Hoàng Minh Triết, trở thành người đứng bên cạnh cô..