Muốn mãi mãi như vậy.
Nghiêm Thanh Viên nghĩ rằng mưa gió sắp đến, nhưng cuối cùng chỉ rơi hai giọt mưa nhẹ xuống là kết thúc.
Trừng phạt dành cho cậu là bị cấm túc, cấm túc ba ngày, không hề liên quan gì đến những trừng phạt đau khổ, nhưng khen thưởng thì lại được nhận chiếc máy chơi game mà cậu đã mong muốn bấy lâu.
Bình thường Nghiêm Thanh Viên muốn cái gì thì sẽ có cái đó, nhưng máy chơi game lại bị hạn chế, là anh hai nói cơ thể cậu còn đang trong thời kì phát triển không thể thường xuyên nhìn màn hình, sẽ ảnh hưởng đến thị lực.
Thật ra Nghiêm Trạch Thanh không nghiêm khắc đến mức cái gì cũng kiểm tra, Nghiêm Thanh Viên cũng có lúc lén tải về không ít trò chơi trên điện thoại để chơi, nhưng vẫn khác so với máy chơi game.
Lúc cậu ở trường học thỉnh thoảng cũng được nghe bạn cùng lớp bàn về game, cậu cũng rất muốn được tham gia trò chuyện với các bạn, cũng muốn cùng bọn họ chơi game.
Bây giờ Nghiêm Thanh Viên đã có máy chơi game của riêng mình!
Có lẽ sau này cậu có thể cùng bạn bè về nhà mình cùng chơi game, nhà cậu lớn như vậy, đồ ăn cũng nhiều, các bạn nhất định sẽ rất thích đến nhà cậu!
Nghiêm Thanh Viên vui vẻ nạp đầy tiền để mua nhiều tác phẩm tuyệt vời mà cậu tình cờ nghe được các bạn cùng lớp bàn luận sôi nổi, vừa hay có ba ngày cấm túc này có thể ở nhà chơi trò chơi.
Nhưng sự phấn khích trôi qua rất nhanh.
Nhìn màn hình game đẹp đẽ trước mặt, cậu đã thông qua game rồi, điều khiển vai chính dừng lại ở một nơi hoang dã yên tĩnh, cậu đã chiến thắng game rồi, nhưng lại mất đi người nhà của cậu, mất đi trưởng bối cậu kính trọng, cuối cùng chỉ còn lại một mình cậu lẻ loi, mở ra màn nhân sinh thứ hai.
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên mất đi hứng thú, trò chơi kết thúc, vai chính mất đi phương hướng và mục tiêu, một mình một người sao cậu có thể sống tốt?
Nghiêm Thanh Viên thừa dịp trong nhà không có ai, mở đèn pin trong điện thoại di động chiếu dưới gầm giường.
Ở dưới đáy giường, cậu có để một cái rương nhỏ, bên trong này có ghi lại nội dung cuốn sách trong trí nhớ của Nghiêm Thanh Viên, cái này còn quan trọng hơn cả nhật ký, Nghiêm Thanh Viên bọc ba lớp, cũng sử dụng một cây bút đặc biệt để ghi, cần phải chiếu sáng thì mới nhìn được chữ.
Nghiêm Thanh Viên mở cuốn sổ ra, cẩn thận xem kỹ nội dung chi tiết bên trong của mình, sau đó để cuốn sổ vào lòng, ngón tay vỗ nhẹ vào cuốn sổ trong ngực, thật lâu sau mới miễn cưỡng cười một chút.
“Không sao, không sao, mình phải bình tĩnh lại.” Nghiêm Thanh Viên nằm trên giường, quay đầu nhìn về phía máy chơi game.
Game chơi rất vui, hình ảnh đẹp, kỹ năng kết nối cũng rất mượt, cốt truyện cũng làm mọi người suy nghĩ sâu xa, không hổ là game các bạn học thích nhất, mỗi một cái đều rất đặc sắc, đáng để lãng phí thời gian chơi.
Nhưng mà không được, game này không thuộc về Nghiêm Thanh Viên cậu, mà là Cố Hãn Hải hắn.
Thậm chí phòng này, cũng là của Cố Hãn Hải.
Có thể chơi một chút, nhưng không thể trầm mê.
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy đặt cuốn sổ trong lòng có thể dần dần trấn an tâm trạng của cậu, tuy rằng mất mát, nhưng Nghiêm Thanh Viên cảm thấy như vậy có lẽ càng tốt.
Thật cẩn thận cất cuốn sổ, Nghiêm Thanh Viên từ trên giường bò ra cẩn thận cất máy chơi game.
Nhìn hộp máy chơi game, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, nhưng rất nhanh Nghiêm Thanh Viên đã khôi phục lại thái độ bình thường.
Đột nhiên duỗi tay vỗ vỗ hộp máy chơi game: “Chờ đến khi tao không ở đây nữa, tao nhất định sẽ mua lại mày.”
Mặc kệ như thế nào, đây cũng là món quà mà anh cả anh hai khen thưởng cho cậu, cậu là người làm chứng, không phải Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên ngồi trên tấm thảm mềm mại, chớp đôi mắt to tròn, cậu muốn đi thăm kim cương.
——
Việc Cố Hãn Hải bỗng nhiên bị cảnh sát gọi đi cũng không gây nên sóng to gió lớn, không những vậy còn được mọi người kính trọng, dù sao tên trộm ví người người cũng muốn đánh, ai bị mất ví đều chửi bới gã, nhờ vậy Cố Hãn Hải cũng được khen thưởng.
Thậm chí còn có truyền thông nghe tin rồi tới muốn phỏng vấn, lại kinh ngạc trước nhan sắc siêu đẹp của Cố Hãn Hải, trong khoảng thời gian ngắn có chút ồn ào, mang đến cho nhà hàng không ít lưu lượng.
Nhưng Cố Hãn Hải vẫn làm công việc của mình bình thường như hằng ngày, giống như bình thường không có gì thay đổi.
Không, cũng không phải không có, chỉ là khi hắn đi ra khỏi cửa nhà hàng thì sẽ theo bản năng dừng lại một chút, sau đó vô thức nhìn quanh bốn phía, giống như đang chờ đợi một cái gì đó.
Hành vi ngu ngốc như vậy lặp lại rất nhiều lần, mọi người trong ban đều phát hiện ra điều bất thường.
“Con đang tìm gì vậy? Quay đi quay lại vẫn thấy con cứ nhìn ra bên ngoài.” Quản lí lau mặt bàn, lúc này đã qua giờ đông khách nhất, tương đối nhẹ nhàng, lúc này mới có tâm trạng nói chuyện với tiểu bối hơi lơ đễnh này.
“Không có gì.” Cố Hãn Hải cũng không chú ý tới bản thân hay vô thức nhìn ra bên ngoài.
“Có việc thì tìm chú, có thể giúp thì sẽ cố gắng giúp, con tuổi còn nhỏ, chăm sóc con một chút là điều nên làm.” Quản lí vừa nói vừa vỗ vai Cố Hãn Hải, tuy rằng nói tuổi hắn còn nhỏ, nhưng Cố Hãn Hải lại rất cao.
Vẻ mặt Cố Hãn Hải dịu đi một chút: “Cảm ơn.”
“Haiz.” Quản lí cười rồi tránh ra, cũng không nhiều lời, công việc của mọi người cũng không dễ dàng gì, huống chi Cố Hãn Hải càng không dễ dàng, mặc dù Cố Hãn Hải không nói nhiều, nhưng không hiểu sao lại làm mọi người tin cậy, làm cho người ta cảm thấy thích, giống như từ khi sinh ra là đã như vậy.
Vẻ mặt Cố Hãn Hải bình tĩnh lạnh nhạt, thật lâu sau mới khẽ lắc đầu, nở một nụ cười nhẹ.
Lần trước là ngoài ý muốn, lần này sao có thể mong người kia xuất hiện nữa?
Nhưng lúc hắn chuẩn bị vào nhà bếp để hỗ trợ, khóe mắt như thoáng nhìn thấy cái gì đó, bước chân của hắn bỗng khựng lại, chậm rãi mở to mắt, nhìn thiếu niên khuất sau tấm kính bên kia đường.
Hôm nay thời tiết rất nóng nên thiếu niên mặc quần áo cũng rất mát lạnh, chiếc áo rộng có đường viền cổ rộng màu trắng tuyết gần như để lộ bờ vai, quần đùi mát lạnh lộ ra hai chân trắng nõn, đường cong tinh tế xinh đẹp, cả người sáng trắng bên trong cửa kính, trong mắt Cố Hãn Hải, cậu khác biệt với mọi thứ xung quanh, không ăn nhằm gì với xung quanh.
Cậu trai đặt cốc trà sữa lên bàn, tay vô thức chọc chọc vào miếng bánh ngọt trước mặt khiến nó chẳng còn nguyên vẹn, chắc là cậu không hài lòng vì mùi vị của nó. Đây là loại bánh kem thương hiệu của tiệm bánh thú cưng, giá cả một miếng rất đắt đỏ, đủ để ăn một bữa trong nhà hàng mà hắn đang làm, cũng tương đương với hai ba ngày tiền cơm của hắn.
Là Nghiêm Thanh Viên, là cậu trai hắn biết tên nhưng chưa bao giờ gọi ra.
Thì ra lần trước xuất hiện cũng không phải ngẫu nhiên, cậu là thích tiệm bánh ngọt đối diện, chỉ là tận hưởng thời gian uống trà buổi chiều thôi sao?
Cho nên cậu sẽ thỉnh thoảng xuất hiện sao?
Ánh mắt Cố Hãn Hải như dính chặt trên thân ảnh kia, mà lúc này Nghiêm Thanh Viên chỉ là đang nghiêm túc cúi đầu xem điện thoại.
Cố Hãn Hải từng phỏng vấn ở nhà hàng bên kia đường, yêu cầu của họ rất cao, mặc dù rất hài lòng với ngoại hình của Cố Hãn Hải nhưng đối phương lại từ chối vì còn quá trẻ, mà bây giờ Cố Hãn Hải vào nhà hàng đối diện.
Trước giờ Cố Hãn Hải không nghĩ mình tự ti, hắn có thể thảnh thơi nói chuyện với người ngoài về gia đình của mình, gia đình như thế nào cũng không có nghĩa là hắn cũng sẽ vấp ngã trở thành như vậy, hắn có thể nhờ vào bản thân tự mình nỗ lực đạt được điều cao hơn, khởi điểm thấp không có nghĩa là thành tựu cũng thấp y như vậy.
Có thể nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên hai lần, hắn hai lần cảm thấy bản thân thân phận thấp kém hơn so với đối phương, vậy mà lại có chút cảm giác tự ti.
Như vậy không giống hắn chút nào.
Cố Hãn Hải biết, cho dù hắn thích thứ đáng yêu, nhưng chưa chắc thứ đáng yêu sẽ thuộc về hắn.
Trên đời này có thể dễ dàng có được thứ mình muốn là điều không thể.
Giống như trong quá khứ, hắn sẽ coi như không thấy những thứ đáng yêu, bây giờ hắn cũng có thể giống như vậy, coi như không thấy.
Cố Hãn Hải xoay người, một lần nữa bước vào nhà hàng.
Điện thoại trong tay Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn mở camera lên, tuy rằng cậu vẫn luôn xem điện thoại, nhưng thực tế là đang nhìn Cố Hãn Hải qua camera trong điện thoại.
Nghiêm Thanh Viên không biết bản thân vì sao lại kiêng kị gặp mặt Cố Hãn Hải, đoán có lẽ là vì cảm thấy không có mặt mũi nào để đối mặt với hắn, chỉ cần nhìn hiện tại Cố Hãn Hải vẫn ổn, trong lòng Nghiêm Thanh Viên sẽ có cảm giác yên ổn.
Cho đến lúc Cố Hãn Hải đi vào nhà hàng, Nghiêm Thanh Viên mới miễn cưỡng thở ra nhẹ nhàng, nguyên nhân là vì hắn đột ngột nhìn về phía cậu, cũng không phải phát hiện ra cậu, tuy rằng thả lỏng nhưng vẫn có chút phiền muộn nằm trên bàn.
Lúc này Diêm Đàm ngồi bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, anh ấy gọi một ly cà phê, tùy ý cầm lấy tạp chí ở bên cạnh, như cố ý lật tới lật lui, nhưng thực ra đang chú ý hoàn cảnh xung quanh.
Ví dụ như… Anh ấy không thể hiểu vì sao tiểu thiếu gia lại cảm thấy hứng thú đối với chàng trai tên Cố Hãn Hải kia.
Lại ví dụ như, anh ấy thật sự không hiểu, vì sao cảm thấy hứng thú như vậy, nhưng nói cũng không dám.
Rất giống một cặp đôi trẻ lần đầu biết yêu đang yêu nhau.
Hơn nữa anh ấy chắc chắn vừa rồi Cố Hãn Hải đang nhìn Nghiêm Thanh Viên, nhưng không biết vì sao lại không đến đây, mà lại quay về.
Đây là đang muốn quậy cái gì?
“Chúng ta về thôi?” Nghiêm Thanh Viên đã liên tục ngồi ở đây ba bốn ngày rồi, mỗi ngày cũng chỉ ngồi nhìn xem, hôm nay là lần đầu tiên bị Cố Hãn Hải nhìn thấy.
Hôm nay rời đi sớm hơn hôm qua một chút, có lẽ là vì Nghiêm Thanh Viên ít nhiều gì cũng hy vọng Cố Hãn Hải sẽ nhìn thấy mình, cho nên lúc này có lẽ là thất vọng.
“Được.” Diêm Đàm cũng không nói gì thêm, việc này không nằm trong nhiệm vụ của hắn.
Nghiêm Thanh Viên thích đi xe buýt, nhưng bọn họ phải vòng qua phía đối diện mới là đường về.
Diêm Đàm đi bên trái sau Nghiêm Thanh Viên, từng giây từng phút đều chú ý an toàn của Nghiêm Thanh Viên.
Đột nhiên, Diêm Đàm nhạy bén cảm nhận được điều gì đó, đột ngột quay đầu lại, đôi mắt sau kính mát hiện lên sự sắc bén.
“Sao vậy anh?” Nghiêm Thanh Viên cũng chú ý tới động tác của Diêm Đàm, dừng lại, thắc mắc hỏi.