Chương 949

Giáo sư Tề kích động như một đứa trẻ, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo như vừa rồi, ông ta còn chủ động bắt tay Thịnh Tư Nguyên: “Thịnh lão, tôi rất vinh hạnh khi gặp ngài, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, tôi chân thành xin lỗi.”

Hai y tá đặc biệt khiếp sợ, giáo sư Tề của họ là bác sĩ nổi tiếng quyền uy của Hải Thành, có bao giờ họ thấy ông ta mất kiểm soát như vậy đâu?

Y tá lớn tuổi hơn khó hiểu mà hỏi: “Giáo sư Tề, ông làm sao vậy?”

Giáo sư Tề vội vàng buông tay Thịnh Tư Nguyên ra rồi giới thiệu với hai y tá: “Vị này là người chữa khỏi bệnh cho Hàn lão gia, là ông ấy giúp y thuật Hoa Hạ chúng ta nở mặt nở mày ở hải ngoại.”

Hai y tá khiếp sợ nhìn Thịnh Tư Nguyên: “Thì ra ông là vị tiền bối mà viện trưởng thường nhắc tới với giáo sư Tề.”

Thịnh Tư Nguyên đã từng nhìn thấy tình cảnh này ở nước ngoài rất nhiều lần, nhưng đã thật lâu chưa thấy trong nước, ông rời đi nhiều năm nên trong nước đã hiếm khi có ai nhắc lại tên ông.

Biết được thân phận của Thịnh Tư Nguyên, hai y tá vội vàng xin lỗi.

Thịnh Tư Nguyên cười cười: “Không sao, hai người cũng rất có trách nhiệm với người bệnh, trách tôi không nói rõ thân phận trước thôi.”

Trần Anh Kiệt thật không ngờ Thịnh Tư Nguyên thật sự rất có địa vị, anh vốn không ôm hy vọng gì, hiện giờ ánh mắt lập tức sáng lên, nhìn Thịnh Tư Nguyên và nói: “Thịnh lão, làm phiền ông khám giúp mẹ tôi.”

Mẹ Trần đã đến ung thư phổi thời kì cuối, có thể sống đến bây giờ đã là kỳ tích, sở dĩ Trần Anh Kiệt đồng ý cho Thịnh Tư Nguyên chẩn trị cũng chỉ ôm tâm lý thử một lần, bởi vì anh biết bà đã dầu hết đèn tắt.

Nhưng hiện tại Thịnh Tư Nguyên lại bậc cháy lên ngọn lửa trong lòng Trần Anh Kiệt, làm anh thấy được hy vọng.

“Được.” Thịnh Tư Nguyên gật đầu rồi bước vào phòng mẹ Trần.

Giáo sư Tề không rời đi mà cũng theo vào, dáng vẻ khiêm tốn như một học sinh hiếu học.

Kết quả này làm Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, cô không đi theo mà bắt đầu đánh giá nhà họ Trần, có thể nhìn ra rất nhiều điều từ những thứ vụn vặt trong đời sống của mẹ con Trần Anh Kiệt.

Tỷ như điều kiện sống của bọn họ như thế nào, họ có sở thích gì khi nhàn rỗi, thói quen và sở thích được bày ra rõ ràng hơn so với điều tra.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn một vòng rồi đi đến bên ngoài cửa phòng mẹ Trần.

Lúc này mẹ Trần đang bắt lấy tay Thịnh Tư Nguyên mà hỏi: “Giáo sư Tề nói tôi sống không quá một tháng, có phải là thật không?”

Giáo sư Tề nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên, dựa theo bệnh tình của mẹ Trần thì một tháng đã là nhiều, bà chưa chắc đã chịu được mười ngày nửa tháng.

Đương nhiên đó chỉ là ông ta chẩn bệnh, ông ta rất chờ mong Thịnh Tư Nguyên có thể kéo dài chút thời gian này.

Thịnh Tư Nguyên vỗ vỗ tay mẹ Trần: “Tôi nói bà còn có thể thấy Tiểu Kiệt cưới vợ sinh con, bà tin không?”

Trần Anh Kiệt khó tin mà nhìn Thịnh Tư Nguyên, trong mắt ứa ra nước mắt vui sướng.

Giáo sư Tề cũng khiếp sợ nhìn Thịnh Tư Nguyên, cưới vợ sinh con thì nhanh nhất cũng cần một năm, ông thật sự có thể làm được sao?

Người tỉnh táo nhất là mẹ Trần, bà lắc đầu cô đơn cười nói: “Tuy nguyện vọng lớn nhất của tôi là thấy Tiểu Kiệt cưới vợ sinh con, nhưng tôi biết sức khoẻ của mình, tôi không chịu được lâu như vậy.”

Thịnh Tư Nguyên lại nói: “Cô chỉ cần nói có muốn hay không thôi, còn lại giao cho tôi.”

Mẹ Trần thu ý cười trên khóe miệng lại, hi vọng phủ kín đôi mắt bà: “Không phải ông đang trấn an tôi đó chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play