Chương 849

Quản Nghị nghĩa rằng bản thân đã quá lắm chuyện liền vội vã nói: “Xin lỗi thần vương!”

“Em không nên nghị luận chuyện cấp trên ở sau lưng, xin ngài trách tội!”

Tần Thiên cười: “Cậu đâu có sai gì. Sau này chăm chỉ làm việc.”

“Cảm tạ thần vương khen!” Biểu tình của Quản Nghị vô cùng kích động.

Hắn thở dài rồi nói: “Bây giờ em cảm thấy bản thân sống vô cùng có ý nghĩa, mặc dù là di dân nhưng huyết mạch vẫn đang chảy trong người em, em sẽ mãi là huyết mạch của Đại Long Quốc. Chuyện này không bao giờ thay đổi được.”

Tần Thiên không nói gì chỉ nhìn vào chấm đen ở xa xa đang ngày càng to ra kia. Thuyền của bọn họ đã sắp tới đảo El Salvador. Trên mấy thuyền còn lại là nhóm người của Tàn Kiếm, Thôi Minh, Quỷ Vô Thường. Bọn họ đều đứng ở đầu thuyền sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.

“Là người của Xà Vương.”

“Xà Vương phái người ra đón chúng ra.”

Nhìn thấy mấy bóng dáng trên bãi biển Quản Nghị vẫy tay, khi thuyền gần tới bờ thì Tần Thiên nhảy xuống.

“Tần Vương, em là đàn em của Xà Vương gọi là Trúc Diệp Thanh, đã từng gặp qua ngài.” Một thiếu niên trẻ tuổi cười hì hì đi tới.

Những thành viên cốt cán dưới tay Xà Vương đều lấy tên một loại rắn làm tên gọi. Tần Thiên gật đầu nhìn sang hai người còn lại.

Hai người đó vội vã đáo: “Em cũng là đàn em của Xà Vương, số bảy gọi là Hưởng Vĩ Xà*”

(*Rắn đuôi chuông)

Người phụ nữ cũng đáp: “Em là số chín, Ngân Hoàn*”

(*Rắn cạp nia bạc)

Tần Thiên thấy bọn họ báo số hiệu cùng tên thì không nhìn được nhìn Trúc Diệp Thanh cười: “Nhìn thấy chưa hai người này mới đúng phong cách của Xà Vương nhà các cậu.”

“Không cần thể hiện cũng uy.”

“Cậu cứ cười hi hi như thế cẩn thận Xà Vương nhà cậu khai trừ.”

Trúc Diệp Thanh vẫn cười hi hi nói: “Tần Vương nói Xà Vương nhà em không nộ cũng uy, đây là muốn nịnh Xà Vương ạ?”

“Ngài chắc là không sợ Xà Vương đâu nhỉ? đó là thuộc hạ dưới tay ngài mà.”

“Mẹ kiếp!” Tần Thiên giả bộ trầm mặt: “Dám lấy ông đây đùa bỡn, cẩn thận đem cậu đi ngâm rượu.”

“Đi thôi đưa bọn tôi đi gặp Xà Vương.”

Trúc Diệp Thanh biểu tình nghiêm chỉnh lại: “Mời lão đại theo em!”

Trên đảo tối đen nhưng vẫn có người, đều đang nghiêm túc tập luyện. Chỉ cần nhìn cũng biết mấy người này không tầm thường. Hơn nữa bọn họ chuyên làm nhiệm vụ đêm cho nên màn đêm rất thân thuộc với họ.

Màn đêm này như một lớp bảo vệ đối với bọn họ, Tần Thiên để Quản Nghị và 10 người kia đi tuần tra quanh bờ biển. Hắn đưa theo tiểu đội Thiên Phạt đi theo Trúc Diệp Thanh đi nhanh về phía trước.

Sau khi đi qua vài tảng đá lớn thì nhìn thấy phía xa xa có một hang động đèn đuốc sang trưng. Ở cửa hang động còn có vài người đang đứng, trong đó có một dáng người yêu kiểu như muốn hoà vào với màn đêm. Nhưng đôi mắt lại lạnh lùng cách biệt làm cho người ta cảm giác như bị thần chết nhìn.

Trúc Diệp Thanh nuốt khan nhỏ giọng lầm bầm: “Lão đại vẫn là lão đại.”

“Xà Vương nhà bọn em đích thân đưa người ra đón ngài.”

Tần Thiên khụ một tiếng rồi bước nhanh tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play