Chương 848

Nghe thấy Tần Thiên nói vậy Rudy vội vã đi sắp xếp. Hắn vẫy tay gọi một người thanh niên trẻ tuổi người Châu Á tới.

“Cậu ta tên Quản Nghĩa là hậu duệ của Long tộc chúng tôi.”

“Năng lực của cậu ta rất khá, ngài có thể yên tâm.” Rudy cười nói.

Tần Thiên gật đầu vội vã muốn đi, bây giờ trong nước đã vào đầu đông nhưng trên quần đảo này lại vẫn là khí hậu nhiệt đới. Trong từng cơn gió còn mang theo hơi ẩm của nước biển, nhiệt độ khá thích hợp. Có thể coi là phong cảnh hữu tình, nhưng mà Tần Thiên và cả tiểu đội Thiên Phạt nào có tâm tình thưởng thức phong cảnh.

Quản Nghĩa dẫn theo đoàn mấy chiếc xe và một nhóm khoảng mười vệ sĩ được trang bị đầy đủ đi theo bảo vệ nhóm Tần Thiên. Ở bên bờ biển đã có vài chiếc cano đợi sẵn. Mọi người lên thuyền thì Quản Nghĩa cũng giơ tay ra hiệu xuất phát đưa mọi người vào vùng biển rộng lớn.

Tần Thiên ngồi ở đầu thuyền ngắm nhìn xung quanh, rất nhanh lọt vào tầm mắt hắn là một chấm đen.

“Quần đảo này được tạo thành bởi 4 đảo nhỏ, hai đảo có người ở, hai đảo hoang.”

“Đảo này là El Salvador, là đảo hoang, diện tích khoảng 5 kilomet vuông.” Quản Nghĩa đứng phía sau thấp giọng giới thiệu.

Tần Thiên gật đầu nói: “Các cậu làm thế nào phát hiện ra chỗ Seraph ẩn nấp?”

Quản Nghĩa nhanh nhẹn đáp: “Ngài Rudy cung cấp toạ độ em giả trang làm ngư dân đến đảo nghỉ ngơi thì phát hiện ra một cái động.”

“Lúc đó bên trong không có người nhưng lại có đầy đủ đồ dùng còn có cả một máy phát tín hiệu. Em đoán chỗ này là chỗ Seraph ở, ban ngày hắn ra ngoài chỉ có buổi tối mới quay lại.”

“Em báo cáo sự việc cho ngài Rudy để ngài ấy thông báo về tổng bộ. Xà Vương và đội của ngài ấy nhân lúc buổi đêm đã ra tay.”

Tần Thiên cười: “Lần này mọi người làm khá lắm.”

“Đợi xong việc tôi sẽ bảo Thử Vương thưởng cho các cậu.”

Quản Nghĩa vội vã nói: “Vì Thần Vương Điện cống hiến không màng công lao.”

Tần Thiên nhìn thấy Quản Nghĩa chân thành như thế hắn không nhìn được nói: “Cậu là Long Duệ tại sao lại vào đội tình báo của Thử Vương?”

Quản Nghĩa nhỏ giọng đáp: “Tổ thượng của em vì nguyên nhân lịch sử tới đây an cư.”

“Mặc dù đã nhập tịch ở đây, nói về pháp luật thì được coi như người bản địa. Nhưng mà những người bản địa cũ ở đây đều thực chất chưa bao giờ chấp nhận bọn em.”

“Trong ấn tượng của bọn họ chúng em mà mấy con ma ốm Châu Á chạy tị nạn. Bọn họ cho rằng bọn em còn không bằng những kẻ tầng lớp thấp. Cái quan niệm này đã cắm rễ ăn sâu rồi, cho nên mặc dù gia tộc bọn em cũng có chút nền tảng nhưng vẫn bị người ta bắt nạt.”

“Đã từng có một lần chúng em bị đối thủ đánh tới tận nhà, bọn họ dùng súng dí vào đầu cha mẹ em, là do Thử Vương cứu nhà em.”

Hoá ra còn có sự việc như vậy. Tần Thiên cười: “Cậu gặp Thử Vương bao giờ chưa?”

“Có gặp một lần nhưng là cũng coi như chưa gặp.” Quản Nghĩa cười khổ: “Ông ấy chùm một cái áo choàng kín người, em cũng không nhìn thấy người.”

“Giọng nói thì là đàn ông nhưng thân hình rõ ràng là phụ nữ, Thử Vương quá thần bí.”

Tần Thiên cười không nói, bí mật của Thử Vương cả thiên hạ này chỉ có mình hắn biết, quả nhiên kết quả không ngoài dự đoán, cái bí mật này chắc cả đời này hắn không thể nói cho ai biết được. Trừ phi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play