Nhưng hình như giám đốc của họ nghe không ra thâm ý trong đó?
Có điều theo quan sát trong khoảng thời gian qua của họ, Thịnh Hoàn Hoàn không phải người chậm tiêu như thế!
Không...!Không...!Người chậm tiêu là bọn họ.
Lúc này không ít người mới phản ứng lại, con mẹ nó đây là Thịnh Hoàn Hoàn và Lý Nhuỵ liên thủ trị Lý Na!
Hiện tại mọi người mới hiểu, phe phái Chu Tín đã kiêu ngạo nhiều ngày, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhịn không được lại ra tay, hiển nhiên mục tiêu lần này chính là Lý Na.
Lúc này sắc mặt Lý Na đã lúc trắng lúc xanh: “Thịnh tổng, nếu cô tin tôi thì căn bản không cần tra chuyện này, tôi đã xây dựng thương hiệu trang sức tốt như thế, từng lấy không biết bao nhiêu vinh dự cho công ty, chẳng lẽ những điều này không đủ chứng minh thực lực của tôi sao?”
Nói trắng ra là không cho Thịnh Hoàn Hoàn tra tiếp.
Lúc này Chu Tín biết nếu Thịnh Hoàn Hoàn kiên trì điều tra thì nhất định sẽ không giữ nổi Lý Na, vì thế ông ta không cho Thịnh Hoàn Hoàn cơ hội mở miệng nữa, sau khi Lý Na nói xong lời này thì lập tức nói với bảo vệ: “Còn không đuổi người đi?”
“Chu tổng giám.” Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng mà gọi Chu Tín một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ông ta: “Ông cũng thật giỏi vượt quyền.”
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên khai hỏa toàn bộ khí thế, cứng rắn lại lạnh lẽo.
Chu Tín lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Lý Na là công thần của công ty, chẳng lẽ Thịnh tổng muốn làm lòng cô ấy rét lạnh?”
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nói: “Cũng vì cô ta là công thần, tôi mới muốn điều tra rõ chuyện này, không cho phép người khác để lại chút vết nhơ nào trên người cô ta, hay là...”
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên thay đổi ngữ điệu, lạnh lẽo liếc về hướng Lý Na: “Hay là tất cả vinh quang của Lý trưởng phòng đều là trộm cướp từ người khác, cho nên không dám để người ta tra?”
Lý Na thẹn quá thành giận, đá một cái vào ghế dựa phía sau, phẫn nộ lại thất vọng nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi còn có thể nói gì, nếu Thịnh tổng khăng khăng muốn sỉ nhục tôi thì tôi rời đi là được.”
Nói xong, Lý Na muốn bỏ đi.
Cô ta đang đánh cược, đánh cược các cao tầng sẽ đứng về phe mình, dù sao mọi người đều thấy rõ cống hiến của cô ta mấy năm nay cho công ty, cho dù chỉ vì ích lợi công ty, bọn họ cũng sẽ nghiêng về hướng cô.
Bởi vì thương hiệu không chịu nổi gièm pha trộm cướp tác phẩm.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn và Lý Na không cho cô ta đường rút lui.
Lý Nhuỵ lập tức chắn trước mặt Lý Na: “Cô cho rằng còn có thể đi sao?”
Lúc này một thư ký vội vàng đi đến: “Thịnh tổng, có mấy cảnh sát tới công ty, nói là có người báo án, bảo chúng ta phối hợp điều tra.”
Chân Lý Na mềm nhũn, liên tục lảo đảo về phía sau vài bước, suýt té xuống đất.
Hiển nhiên khả năng chịu đựng của Lý Na không đủ mạnh, vừa nghe thấy ba chữ báo cảnh sát sát thì lập tức lộ vẻ khủng hoảng có tật giật mình.
Phản ứng của Lý Na càng làm người ta hoài nghi.
Lý Nhuỵ lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Thịnh tổng, đây không phải lần đầu tiên Lý Na lấy trộm tác phẩm của tôi, tác phẩm hai lần đoạt giải trước đó đều do tôi thiết kế, 《 Khuynh Thành 》 và 《 Lung Nguyệt 》 cũng do cô ta trộm từ chỗ tôi.”
Phòng họp ồ lên.
Phải biết rằng, hai series thiết kế《 Khuynh Thành 》 và 《 Lung Nguyệt 》 này là trang sưc bán chạy nhất hiện giờ của thương hiệu bọn họ, không ngờ cũng là Lý Nhuỵ trộm được?
Lúc này, bộ trưởng phòng RD Thẩm An Nhiên vẫn luôn bảo trì trung lập cũng mở miệng: “Mấy năm nay phong cách thiết kế của Lý trưởng phòng thay đổi rất lớn, tôi còn tưởng là do đột phá bản thân, không ngờ sự thật lại làm người ta mở rộng tầm mắt.”
Thẩm Nam cũng nói tiếp: “Trộm cướp còn đáng xấu hổ hơn sao chép, nếu Lý Nhuỵ nói là thật thì Lý trưởng phòng dám chiếm lấy tác phẩm của người khác, còn có tư cách gì ngồi ở vị trí này?”
Lý Na đã rối loạn, cô ta liên tục lắc đầu: “Tôi không trộm, tôi không trộm, Khuynh Thành và Lung Nguyệt là tác phẩm của tôi, cô ta đang nói dối, các người đừng tin.”
“Tôi có chứng cứ.” Lý Nhuỵ nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, lớn tiếng nói: “Giám đốc, chứng cứ ở trong tay cô, Lý Na đánh cắp thiết kế của tôi rồi uy hiếp tôi như thế nào đều ở bên trong.”
Cao Tễ còn muốn nói chuyện cho Lý Na, lại thấy Chu Tín lắc lắc đầu, ông ta biết không giữ nổi Lý Na.
Cho dù hiện tại ngăn cản, nhưng chứng cứ vẫn sẽ bị giao cho cảnh sát, đến lúc đó bọn họ vẫn không bảo vệ nổi Lý Na.
Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Thịnh Hoàn Hoàn thật cao minh!
Tống Chí Thượng luôn đang quay video cảm thấy rất kích động: Xuất sắc, thật là xuất sắc, chiêu này của Hoàn Hoàn làm người ta phải trầm trồ, trận đánh này cô sẽ thắng chắc, còn thắng thật đẹp.
“Lý Na, hy vọng cô đừng làm tôi thất vọng.”
Thịnh Hoàn Hoàn mặt không cảm xúc nhìn thoáng qua Lý Na sắc mặt trắng bệch, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của các cao tầng, cô cắm USB vào máy tính, click mở chứng cứ mà Lý Nhuỵ nhắc đến.
Trong đó có vài đoạn video, Lý Na canh lúc mọi người đã tan tầm đã mở máy tính của Lý Nhuỵ ra rồi nhìn lén thiết kế.
Mọi người khiếp sợ nhìn về phía Lý Na, vừa thất vọng lại phẫn nộ.
Còn có một video, góc quay đúng lúc nhắm ngay bàn làm việc của Lý Na, hình ảnh chụp được là chuyện xảy ra vừa rồi trong bút ghi âm.
“Đây là bản thảo của tôi, dựa vào cái gì phải cho cô, tôi mới là chủ của nó, tại sao tên của tôi chỉ có thể xuất hiện sau tên cô chứ?”
“Trước kia không phải luôn như vậy sao? Cô đừng quên, là ai đưa cô vào công ty này, là ai cho cô lương tháng cao như thế, tôi đến tên cô viết vào đã là mang ơn đội nghĩa.”
Lý Na trộm thiết kế của Lý Nhuỵ đã không phải một hai lần.
Từ “Trước kia” đủ để chứng minh tất cả.
Một câu “Đã là mang ơn đội nghĩa” càng chứng minh sự mặt dày vô sỉ của Lý Na.
Thấy chuyện này đã không thể đảo ngược, Lý Na mất hết lý trí mà nhào về hướng Lý Nhuỵ: “Con tiện nhân này, mày dám gài tao.”
Lý Nhuỵ sớm đã phòng bị, lập tức lui về phía sau, Lý Na vồ hụt, lập tức chật vật ngã trên đất.
Lý Nhuỵ từ trên cao nhìn xuống cô ta, vừa hận lại bi thương thay: “Lý Na, tôi vốn rất kính trọng cô, coi cô là thần tượng, nhưng cô thật sự làm người ta quá thất vọng, phẩm hạnh của cô không ra gì, căn bản không có tư cách trở thành một nhà thiết kế.”
Lúc này cảnh sát đã xuất hiện ở phòng họp: “Xin lỗi các vị, xin hỏi ai là Lý Nhuỵ?”
Lý Nhuỵ: “Là tôi, là tôi báo cảnh sát, người tôi muốn bắt là cô ta.”
Lý Nhuỵ chỉ vào Lý Na chật vật.
Cảnh sát thiết diện vô tư: “Xin cô mang theo chứng cứ, cùng chúng tôi đến Cục Cảnh Sát một chuyến.”
Lý Nhuỵ gật đầu: “Được.”
Thịnh Hoàn Hoàn giao USB cho cảnh sát, cũng vỗ vỗ bả vai Lý Nhuỵ, hứa hẹn trước mặt mọi người: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại công bằng cho cô, đồng thời công ty sẽ không để người có tài hoa chân chính nào bị mai một.”
Hốc mắt Lý Nhuỵ đỏ lên: “Giám đốc, tôi tin cô.”
Cảnh sát xuất hiện mang Lý Na mất hết hồn vía đi, cũng dẫn theo Lý Nhuỵ cuối cùng cũng lấy lại công bằng cho bản thân.
Người bên dưới nghe đến chuyện này thì mơ hồ cảm giác được công ty sắp thay đổi, xem ra giám đốc tân nhiệm của họ thực sự có chút tài năng..