“Thôi bỏ đi, cô ta là người mà tôi dẫn dắt, cho cô ta thêm một cơ hội đi!”

“Người bị hại” Lý Na chậm rãi mở miệng, làm ra vẻ thiện lương, nói thấm thía với Lý Nhuỵ: “Lần này tôi sẽ không so đo với cô, hy vọng sau này cô biết ăn năn sửa đổi, vậy tương lai mới có thành tựu, nếu không sẽ tự hủy tương lai.”

Lý Na còn tính tiếp tục bóc lột tài hoa của Lý Nhuỵ, sao lại nỡ thả cô rời đi?

Hơn nữa Lý Na cảm thấy trải qua chuyện này, về sau Lý Nhuỵ nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không dám làm trái ý cô ta nữa.

Lý Nhuỵ tức đến sắc mặt trắng bệch, nếu hôm nay không có Thịnh tổng bày mưu tính kế thì cô nhất định sẽ nhận lấy kết cục thảm bại này, về sau Lý Na sẽ càng không kiêng nể gì mà lợi dụng, chiếm lấy thiết kế của cô.

May mắn, may mắn giám đốc chịu tin tưởng cô!

Lý Na, hôm nay ngày lành của cô xem như đến cuối rồi.

Dương Lập nói: “Lý trưởng phòng quá thiện lương, hy vọng cô ta biết cảm ơn, ghi nhớ ân tình của cô, ăn năn mà làm việc đến nơi đến chốn.”

Lý Na rộng lượng cười cười: “Người trẻ tuổi luôn có lúc phạm sai lầm, chúng tôi phải cho cô ta cơ hội lạc đường biết quay lại, từ bỏ như vậy quá đáng tiếc!”

Mọi người nghe xong đều tán thưởng Lý Na lòng dạ rộng lượng.

Trong một tràng tán dương, Lý Nhuỵ ấn bút ghi âm, sau đó tiếng Lý Na và Lý Nhuỵ khắc khẩu đã truyền ra

“Lý Na, cô lại động vào máy tính của tôi, bản thảo thiết kế của tôi lại mất nữa, mau trả lại cho tôi.”

“Ồn ào cái gì, cô nghĩ đây là chợ bán thức ăn à? Thiết kế lần này của cô chắc chắn không chỉ có nhiêu đây, gửi phần còn lại cho tôi, tôi thêm tên cô vào mục tham dự thiết kế.”

Giọng nói trong bút ghi âm không lớn, lại lập tức làm cả phòng họp im ắng đi.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lý Na, bọn họ quá quen thuộc với giọng của Lý Na, trong bút ghi âm chính là giọng của cô ta.

Làm bọn họ khiếp sợ là nội dung cuộc ghi âm này!

“Đây là bản thảo của tôi, dựa vào cái gì phải cho cô, tôi mới là chủ của nó, tại sao tên của tôi chỉ có thể xuất hiện sau tên cô chứ?”

“Trước kia không phải luôn như vậy sao? Cô đừng quên, là ai đưa cô vào công ty này, là ai cho cô lương tháng cao như thế, tôi đến tên cô viết vào đã là mang ơn đội nghĩa.”

Bút ghi âm tiếp tục vang lên, mặt Lý Na đã không còn chút máu: “Không phải như thế, tôi chưa từng nói những lời này, giọng này không phải của tôi.”

Cô ta cố ép mình bình tĩnh lại, nhưng lòng ngực phập phồng không thôi và đôi tay không khống chế được run rẩy đã bán đứng cô ta.

Mọi người nhìn Lý Na, trong mắt mang đầy nghi hoặc và tức giận, không có sự tin tưởng mà cô ta muốn.

Phe phái Chu Tín khiếp sợ không thôi, vừa tức vừa giận, vừa rồi họ bị Thịnh Hoàn Hoàn gài, vốn muốn mượn việc này để lấy lại thể diện, không ngờ Lý Na lại kéo chân.

Nhưng chuyện đã xảy ra, đương nhiên phải nghĩ cách giải quyết gấp!

Lý Na là thành viên quan trọng của bọn họ, họ không thể trơ mắt nhìn cô ta bị một nhà thiết kế nhỏ bé vặn ngã.

Vì thế Chu Tín mở miệng: “Được rồi, tắt bút ghi âm đi!”

Nói xong, ông ta dùng ánh mắt âm u đảo qua Lý Nhuỵ, ánh mắt này cô ớn lạnh trong lòng, cô biết Chu Tín đang cảnh cáo mình.

Tim Lý Nhuỵ đập mạnh thình thịch, cô tuyệt đối không cúi đầu trước những người này, cô đã không có đường lui.

Sau khi cảnh cáo Lý Nhuỵ, Chu Tín lại nhìn về phía các cao tầng: “Lý Na đã làm lâu năm ở Thịnh Thế, chúng ta đều hiểu thực lực của cô ta rõ như ban ngày, nói cô ta lấy trộm tác phẩm của một nhà thiết kế vô danh, đánh chết tôi cũng không tin.”

Cao Tễ lập tức nói theo: “Bút ghi âm này rõ ràng đang cố ý hãm hại Lý Nhuỵ, cho rằng tìm một người có giọng tương tự giả tạo ghi âm là chúng tôi sẽ tin sao?”

Có đám người Chu Tín chống lưng, Lý Na dần dần bình tĩnh lại, cô ta kiên định nói với các cao tầng: “Tôi thật sự chưa nói qua những lời này, đó là gài bẫy, hy vọng mọi người có thể tin tưởng, đòi lại công bằng cho tôi.”

Nói xong, cô ta lại trừng Lý Nhuỵ, cả giận nói: “Tôi tự nhận không thẹn với lòng, từ khi cô vào công ty, tôi đã coi cô là đệ tử mà dạy dỗ, cái gì cũng ưu tiên suy xét cho cô, thật không ngờ cô lại là hạng vong ơn bội nghĩa, cuối cùng còn cắn ngược lại tôi một cái.”

“Cô câm miệng, sự thật như thế nào thì trong lòng tôi và cô biết rõ, đừng giả làm người tốt trước mặt tôi, tôi thấy gương mặt dối trá của cô là ghê tởm.” Rốt cuộc Lý Nhuỵ cũng nhịn không được chỉ vào Lý Na mà tức giận mắng: “Con mẹ nó sao kỹ thuật diễn của cô tốt thế, sao không đi làm diễn viên mà làm nhà thiết kế cái gì.”

Thị phi trắng đen há chỉ dựa vào cái miệng của cô ta có thể điên ngược?

Thịnh Hoàn Hoàn có chút kinh ngạc, không ngờ Lý Nhuỵ nhìn như con cừu con, nhưng nổi nóng lên rồi thì hung hãn đến như thế, Lý Na ơi Lý Na, xem chuyện tốt cô làm kìa, trực tiếp biến cừu thành cọp mẹ rồi!

Lúc này Cao Tễ vỗ bàn lên lên, tức giận chỉ vào Lý Nhuỵ mà hô to: “Người đâu, đuổi cô gái này ra Thịnh Thế cho tôi, không nhìn xem đây là nơi nào mà dám làm càn như vậy.”

Rất nhanh hai bảo vệ đã xuất hiện trong phòng họp.

Lý Nhuỵ lập tức nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đưa USB trong tay cho cô: “Giám đốc, trong này có chứng cứ Lý Na ăn trộm bản thảo thiết kế của tôi.”

Cao Tễ lập tức cả giận quát: “Hai người còn ngơ ra đó làm gì, mau đuổi người phụ nữ gây rối này đi, không cho cô ta bước vào công ty nửa bước.”

Hai bảo vệ nào dám chậm trễ, lập tức gật đầu đáp “Vâng”, duỗi tay muốn ấn Lý Nhuỵ xuống.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã xem đủ trò mới mở miệng: “Từ từ, buông cô ấy ra trước, Cao trưởng phòng, chúng ta xem chứng cứ trước rồi lại bắt cũng không muộn, cần gì để bụng chút thời gian này.”

Đương nhiên Cao Tễ không đồng ý, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn chưa cho ông ta cơ hội mở miệng: “Tôi nghĩ mọi người nhất định cũng giống như tôi, rất muốn làm rõ chuyện này, trả công bằng cho Lý trưởng phòng đúng không?”

Lần này không ai nói nữa.

Sắc mặt Lý Na lại trắng bệch, hiện tại cô ta mới nhận ra Lý Nhuỵ đã gài bẫy liên hoàn, nếu không lập tức ngăn cản thì danh dự của cô ta sẽ bị hủy trong một sớm.

Cho nên dù thế nào cô ta cũng không thể cho Lý Nhuỵ cơ hội này.

Vì thế, Lý Na mở miệng: “Thịnh tổng, nếu cô tin tôi thì lập tức đuổi Lý Nhuỵ ra đi, tôi làm ở công nhiều năm ty như thế, nếu không có cả sự tin tưởng và tôn trọng tối thiểu thì tôi ở lại công ty còn có ý nghĩa gì?”

Lời này của Lý Na làm mọi người kinh hãi, cô ta muốn Thịnh Hoàn Hoàn đưa ra lựa giữa mình và Lý Nhuỵ! Điều này cũng chứng minh Lý Na sợ chứng cứ trong tay Lý Nhuỵ!

Khiếp sợ qua đi, mọi người nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, thành bại và hưng suy của Lý Na đều nằm trong một quyết định của Thịnh Hoàn Hoàn!

Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn khó xử nói: “Lý Na, tôi chỉ muốn tốt cho cô, chỉ khi làm làm rõ sự thật thì mới giúp cô hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi!”

Mọi người: “...”

Có phải Thịnh Hoàn Hoàn này ngốc hay không?

Những lời vừa rồi của Lý Na đã tương đương thừa nhận cô ta ăn cắp thiết kế của Lý Nhuỵ, không muốn bị tiếp tục truy cứu nên mới ép Thịnh Hoàn Hoàn lựa chọn giữa cô và Lý Nhuỵ.

Nhưng hình như giám đốc của họ nghe không ra thâm ý trong đó?.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play