Lăng Tiêu không sợ Lăng Thiên Vũ nổi cơn, chỉ cần cậu không tổn thương bản thân thì hắn có thể mặc sức cho cậu lăn lộn: “Con gào có tác dụng gì, có bản lĩnh con nói câu này ra, ba lập tức dẫn con đi gặp cô ấy.”
Khuôn mặt nhỏ Lăng Thiên Vũ nghẹn đỏ bừng, bàn tay nắm chặt thành đấm, không ngừng thét chói tai với Lăng Tiêu, nhưng lại không nói ra được.
Có lẽ đã biết Lăng Tiêu rất quyết tâm, Lăng Thiên Vũ bắt đầu đập đồ, Lăng Tiêu cũng mặc kệ cậu, khóa cửa lại để cậu đập.
Thẳng đến đã đập sạch mọi thứ, ngọn lửa trong lòng Lăng Thiên Vũ vẫn chưa bình ổn lại được, cậu thở phì phò phóng về hướng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu duỗi tay ra đè đầu Lăng Thiên Vũ: “Ba nói rồi, chỉ cần con nói ra thì ba sẽ thỏa mãn yêu cầu của con, con chỉ biết “A” thì có tác dụng gì? Ba dẫn con từ Mỹ về là muốn con tốt lên, không phải để con vô cớ gây rối.”
Lăng Thiên Vũ đã nổi điên, căn bản không nghe lọt lời Lăng Tiêu nói, cậu bắt lấy tay hắn há mồm liền cắn, dùng hết toàn lực, cắn đến toàn thân phát run.
Lăng Tiêu cũng không cản cậu, thẳng đến máu nhễu lên sàn nhà.
Rất nhanh Lăng Thiên Vũ đã không còn sức lực, sức cắn càng ngày càng nhỏ, khoang miệng cũng đầy mùi máu tươi.
Qua thật lâu, Lăng Thiên Vũ mới buông miệng ra.
Dòng máu đỏ tươi làm Lăng Thiên Vũ sợ hãi, cậu không ngừng lui về phía sau, mông ngã xuống đất mà vẫn tiếp tục lui, thẳng đến sau lưng kề sát tường.
Cậu như nhớ tới cái gì, thân thể nho nhỏ co ro trong góc, bắt đầu phát run, hoàn toàn khác với Lăng Thiên Vũ nổi điên vừa rồi.
“Có phải con nhớ tới cái gì không?” Lăng Tiêu bước từng bước lại gần cậu.
Lăng Thiên Vũ run rẩy lợi hại hơn, miệng không ngừng phát ra tiếng “Ưm ưm ưm”, có vẻ rất sợ Lăng Tiêu tới gần.
Lăng Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Thiên Vũ, thò bàn tay bị cậu cắn rách đến: “Nói cho ba biết con nhớ tới cái gì, nói hết những gì con biết ra, ba thay con trừng trị những người xấu đó.”
Lăng Thiên Vũ che lỗ tai lại, dựa trán vào tường khóc “Ô ô”, không bao lâu sau thân thể nhỏ bé đã nhũn ra.
Lăng Tiêu nhăn mày, ôm cậu nhóc đã ngất xỉu khỏi mặt đất rồi đặt lên giường mình.
Hắn xử lý qua loa miệng vết thương, sau đó thay quần áo cho cậu nhóc, giúp cậu lau mồ hôi trên người.
Trong quá trình đó cậu có tỉnh lại, mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Lăng Tiêu.
Lúc này Lăng Thiên Vũ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cậu hơi mếu máo mà nhìn Lăng Tiêu, tủi thân lại áy náy, hốc mắt lại đỏ lên, nhưng lần này là lập loè nước mắt.
“Khóc cái gì?” Khuôn mặt lạnh lẽo của Lăng Tiêu dịu lại, mặc quần áo xong cho cậu rồi vươn tay xoa xoa đầu: “Thịnh Hoàn Hoàn đã đi rồi, cô ấy sẽ không trở về nữa, con phải chấp nhận sự thật này.”
“Trong nhà còn có bà cố và cô út, trước kia cô út cũng chịu khổ nhiều như con vậy, cô không hiểu cái gì cả, con phải dạy cho cô.”
“Còn có bà cố, bà già rồi, không còn bao nhiêu năm để sống, họ đều rất thích con, ba bận làm việc nên con phải thay ba ở bên cạnh họ.”
Lăng Tiêu rất khôn khéo, hắn nhân lúc Lăng Thiên Vũ đang áy náy mà phân nhiệm vụ cho cậu, còn đánh bài tình thân.
Con nít đứa nào cũng dễ mềm lòng, Tích Nhi và Lăng lão thái thái một già một yếu, Lăng Thiên Vũ là con trai, trong xương cốt có bản năng anh hùng bảo vệ người yếu, Lăng Tiêu đang kích thích nó ra, bồi dưỡng cậu có trách nhiệm từ nhỏ.
Quả nhiên, rất nhanh Lăng Thiên Vũ đã quên mất Thịnh Hoàn Hoàn.
Cậu nhảy xuống giường, lấy bảng qua viết một hàng chữ rồi đưa cho Lăng Tiêu: “Nhưng cô út không biết chữ.”
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Vậy con dạy cô đi, bắt đầu từ đơn giản nhất.”
Tiếp theo Lăng Thiên Vũ lại viết một hàng chữ: “Bà cố sẽ chết sao?”
“Ai già rồi cũng sẽ chết, nhưng hiện tại bà cố rất khỏe mạnh, hẳn còn có thể ở bên Thiên Vũ thật lâu.”
“Bà nội đâu? Con cũng thích bà nội.”
Nhắc tới An Lan, sắc mặt Lăng Tiêu hơi trầm xuống: “Bà nội và ông nội ở bên nhau, khi rảnh sẽ lại đây chơi với Thiên Vũ.”
Nếu đúng như bà nội đã nói, vậy Thiên Vũ cũng là huyết mạch của Lăng gia, chỉ là An Niên đã chết, thi thể cậu bị đốt thành tro, ngủ say dưới mặt đất.
Khi mất, An Niên chỉ nói cho Lăng Tiêu rằng mẹ cậu tên là An Lan, nhưng không nói ba cậu là Lăng Hoa Thanh.
Đến khi cậu mất, Lăng Tiêu mới biết mình có một đứa em trai.
Hắn đi chất vấn An Lan, bà nói với hắn An Niên không phải con của Lăng Hoa Thanh, cậu chỉ là em trai cùng mẹ khác cha với hắn thôi.
Hắn tin là thật, cũng không nghĩ đến chuyện giữ lại máu và đồ dùng sinh hoạt của An Niên để xét nghiệm DNA với Lăng Hoa Thanh.
Hiện tại Lăng Tiêu muốn tra thì rất khó.
Nếu không có tiến triển thì hắn chỉ có thể noi theo Thịnh Hoàn Hoàn, lấy tóc của Thiên Vũ và ba đi xét nghiệm DNA.
Nếu An Niên không phải con của ba thì DNA của Thiên Vũ và ba sẽ không có quan hệ huyết thống.
…
Trong khách phòng nào đó của Lăng phủ, An Lan mất ngủ lại gọi điện thoại cho Hà Vinh: “Vì sao cậu còn chưa ra tay?”
Hôm nay Lăng Thanh Hoa nhắn tin cho bà, bảo bà đến bệnh viện thăm ông ta, bị bà trào phúng mắng: Ông chết đi càng tốt.
An Lan rất sợ Lăng Thanh Hoa xuất viện, ông ta xuất viện thì bà sẽ không có ngày lành, lỡ bị tra được cái gì còn liên lụy đến lão Đường.
Hơn nữa, ông ta nhất định đã đoán được chuyện này có liên quan đến bà, sau đó liên tưởng đến lão Đường và Chính Lan, lần này sau khi xuất viện, ông ta nhất định sẽ điên cuồng trả thù.
Cho nên bà nhất định phải xử lý ông ta trước khi xuất viện.
“Phu nhân, bệnh viện đâu đâu cũng là cameras, tôi không tiện ra tay, nhưng hiện tại ông ta có thể xuống giường đi lại, hai ngày này sẽ xuống lầu tản bộ, tôi đã cho người chuẩn bị phục kích ở tòa nhà đối diện vào bất cứ lúc nào.” Giọng nói không nhanh không chậm của Hà Vinh truyền đến từ di động: “Xin phu nhân yên tâm, lần này Lăng Thanh Hoa chắc chắn phải chết.”
An Lan nghe xong thì đôi mày nhíu chặt nới lỏng ra, vẫn không yên tâm dặn dò: “Nhớ kỹ lời tôi nói, đừng ra tay trước mặt Tiêu Nhi.”
Sau khi cuộc điện thoại này kết thúc, cuối cùng An Lan cũng ngủ được mấy tiếng.
…
Trên lầu, bụng Lăng Thiên Vũ đói đến kêu “Rột rột”, Lăng Tiêu trực tiếp nấu chút mì, hai ba con chia ra ăn.
Lăng Thiên Vũ ăn một ngụm, khuôn mặt nhỏ liền nhíu lại: Không ngon bằng Hoàn Hoàn làm!
Lăng Tiêu nhìn cậu một cái: “Nếu con không ăn thì có thể đi ngủ.”
Lăng Thiên Vũ tủi thân viết một hàng chữ: “Con muốn ăn hoành thánh.”
Lăng Tiêu mặt không cảm xúc đáp lại: “Không có, muốn ăn ngày mai bảo phòng bếp làm cho con.”
Lăng Thiên Vũ mếu máo, cậu nhớ Hoàn Hoàn!
Nhưng thật sự quá đói bụng, cậu nhóc ăn hết cả một bát mì.
Sau khi ăn no, Lăng Tiêu dặn dò Lăng Thiên Vũ: “Bắt đầu từ ngày mai, con không được trốn tránh Lam Nhan nữa, chỉ cần cô ta không tổn thương con thì cô ta bảo con làm cái gì con liền làm cái đó.”
Sắc mặt Lăng Thiên Vũ lập tức thay đổi: “Con không thích bà ta, ba bảo bà ta đi đi.”
Lăng Tiêu nhíu mày: “Cô ta là mẹ con.”
Lăng Thiên Vũ vẫn đanh mặt không chịu.
Lăng Tiêu buông một tiếng tiếng thở dài: “Cô ta ở nửa tháng rồi sẽ đi, trong khoảng thời gian này con phải phối hợp với cô ta, đến lúc đó ba sẽ đáp ứng một yêu cầu của con.”.