Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Kha chỉ không muốn thua Triệu Giai Ca, nhưng thực lực của Triệu Giai Ca thật sự mạnh hơn Lăng Kha, cô ta vẫn luôn che giấu thực lực trong cuộc so đấu trước đó.

Có lẽ Triệu Giai Ca đã vượt qua Lam Nhan, thậm chí đã áp sát đến gần Trần Phỉ Phỉ.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không tiện đả kích Lăng Kha, đêm nay cô ấy đã đủ khổ sở: “Mấy ngày còn lại cậu phải nỗ lực, tranh thủ để đột phá, nhờ Lý đội chỉ điểm cậu nhiều hơn, cố hết sức là được.”

Lăng Kha gật đầu như một đứa trẻ ngoan ngoãn: “Ừ, tớ nghe lời cậu.”

Thịnh Hoàn Hoàn rửa mặt xong đi ra thì Lăng Kha đã ngủ rồi, cô ấy uống không ít rượu, lúc này ngủ rất say.

Thịnh Hoàn Hoàn xem nhanh một đoạn video quảng cáo của cuộc đua để biết được thành tích đại khái của các tay đua xuất sắc sẽ tham gia.

Sau khi kết thúc, Nam Tầm còn chưa về, Thịnh Hoàn Hoàn không yên tâm nên gọi điện thoại cho cô ấy.

Nhưng chờ mãi mà vẫn không ai bắt máy.

Không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức gọi cho vệ sĩ, vệ sĩ ấp úng nửa ngày cô mới nghe rõ bọn họ bị người ta đánh, mà Nam Tầm bị Diệp Sâm khiêng vào trong phòng.

Hiện tại trong phòng đang vang lên “Đùng đùng”, cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì!

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì càng lo lắng, Diệp Sâm không cưỡng ép chị Nam Tầm đó chứ?

Nhưng rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã phủ định suy nghĩ này, hẳn Diệp Sâm sẽ không ngốc như vậy, nếu anh làm thế thật thì cả đời chị Nam Tầm sẽ không tha thứ cho anh.

Nếu không phải cưỡng ép thì chính là đang đánh nhau trong đó!

Chị Nam Tầm có phải là đối thủ của Diệp Sâm không?

“Các người chờ ở ngoài cửa không được đi, nếu nghe Nam Tầm kêu cứu thì xông cửa vào, dù thế nào cũng phải dẫn Nam Tầm về cho tôi.” Thịnh Hoàn Hoàn nghiêm khắc ra lệnh.

Sợ là sợ Diệp Sâm uống say, cồn xộc lên não!

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn đi xem Cố Hoan, cô bé ngủ rất ngon, cái miệng nhỏ hơi chu ra như quả anh đào, lông mi vừa dài vừa cong, khuôn mặt trắng nõn đặc biệt đáng yêu, làm người ta nhịn không được muốn hôn một cái lên mặt cô.

Đứa con gái đáng yêu như vậy mà Cố Nam Thành cũng nỡ bỏ, thật không biết gã suy nghĩ cái gì!

Tình yêu thật sự không bền chắc như vậy sao?

Nếu là bảy năm trước, Cố Nam Thành nhất định không tin mình sẽ phản bội Nam Tầm, bỏ vợ bỏ con vì một cô gái khác.

Ai cũng nói lòng người dễ thay đổi, trước kia Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt đối không tin đời này mình sẽ yêu người đàn ông ngoài Mộ Tư.

Trước kia cô cho rằng cuộc sống sau khi rời khỏi Mộ Tư sẽ trở nên ảm đạm tăm tối, nhưng hiện tại cô mới hiểu không có người kia thì đời vẫn như vậy, trái đất vẫn quay.

Lòng người quá dễ thay đổi, trên đời này không có ai rời khỏi ai là sống không được, nếu bạn nhất quyết nói không thể thiếu ai thì chỉ vì chưa bình tĩnh lại.

Tạm biệt quá khứ sẽ nghênh đón hiện tại, ai cũng như vậy cả!

Giống như cô và Mộ Tư, và cả Lăng Tiêu vừa trở thành quá khứ.

Về sau cô vẫn sẽ gặp được một người đàn ông khác, anh ấy sẽ thay thế vị trí của Lăng Tiêu trong lòng cô, tựa như Lăng Tiêu đã thay thế Mộ Tư.

Chỉ là trong lòng vẫn có chút tiếc nuối, trừ phi người tiếp theo sẽ tốt hơn tất cả!

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cô muốn tìm một người đàn ông tốt hơn Lăng Tiêu cũng không khó, dù sao hắn trừ có tiền ra thì toàn là khuyết điểm.

Nhưng Cố Nam Thành lại chọn Trần Do Mỹ, cô ta trừ trẻ hơn chị Nam Tầm thì mọi mặt đều không bằng!

Vậy về sau nếu đem ra so sánh, Cố Nam Thành có cảm thấy mình đã vứt viên trân châu nhặt mắt cá, hối hận về hành động xưa kia không?

Sau khi trở về phòng, Thịnh Hoàn Hoàn lại gọi điện thoại cho Nam Tầm, lần này rốt cuộc cũng có người nghe máy: “Chị Nam Tầm, chị không sao chứ?”

Giọng nói nhụt chí của Nam Tầm truyền đến từ điện thoại: “Không có gì, vừa rồi đánh một trận với Diệp Sâm.”

Đánh một trận còn bảo là không có gì?

Nghe giọng điệu này thì hiển nhiên là đánh thua!

“Sau đó thì sao?”

“Chị báo cảnh sát, để cảnh sát tới trị anh ta, đêm nay không đuổi anh ta đi thì chị không họ Nam.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “...!Làm tốt lắm!”

Đánh không lại thì báo cảnh sát!!!

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới khi còn nhỏ Nam Tầm đánh nhau với Đường Nguyên Minh, đánh không lại liền nhặt đá, tuy rằng là hai việc khác nhau, nhưng bản chất không thay đổi...!
Đuổi không đi liền đánh, đánh không lại liền báo cảnh sát.

Đúng là phong cách cứng đầu không chịu thua của chị Nam Tầm!

Biết Nam Tầm không có việc gì, Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, bụng lại kêu lên rột rột, đột nhiên cảm thấy thật đói!

Lúc này cô mới nhớ tới từ lúc tan tầm đã trực tiếp đi đến bệnh viện với Đường Nguyên Minh, lại không ăn cái gì ở KTV, lúc này đã hơn một giờ, dạ dày đã trống rỗng.

Cô không làm phiền người hầu mà tự nấu chút mì để ăn.

Chờ làm xong mì, Thịnh Hoàn Hoàn mới phát hiện chén mì này làm dựa theo khẩu vị yêu thích của Lăng Tiêu.

Cô không khỏi suy nghĩ, đêm nay Lăng Tiêu nhất định cũng chưa ăn cơm chiều!

Dạ dày hắn không tốt, đêm nay lại uống không ít rượu...!
Đầu ngón tay truyền đến cơn đau nhói, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thu tay lại, mở vòi nước ra để nước làm dịu ngón tay bị bỏng.

Cô có chút buồn bực: Thịnh Hoàn Hoàn, mày nghĩ cái gì vậy, mày và Lăng Tiêu đã ly hôn, chuyện của người ta cần mày chỏ mũi vào à?

Cũng may không bị phỏng nghiêm trọng, nhìn vào nồi mì nhỏ kia, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được than nhẹ: Thói quen thật là một thứ đáng sợ.

“Hắt xì.” Lăng Tiêu mới đi ra từ phòng tắm liền hắt hơi một cái.

Ngước mắt liền thấy Lăng Thiên Vũ ôm Tiểu Bạch đứng ở cửa u oán nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Thời gian đã qua một giờ sáng, Lăng Thiên Vũ vẫn còn chưa ngủ.

Sắc mặt Lăng Tiêu trầm xuống: “Vì sao không ngủ đi?”

Lăng Thiên Vũ vẫn không nhúc nhích trừng Lăng Tiêu, tất cả bất mãn đều viết trên khuôn mặt nhỏ.

Tiểu Bạch không khỏi rụt rụt cổ lại.

Lăng Tiêu ném cái khăn lông đã lau tóc qua một bên, lạnh lẽo cứng rắn nói với Lăng Thiên Vũ: “Nếu con không muốn trao đổi thì đứng ở đó đến hừng đông đi.”

Lăng Thiên Vũ ôm chặt con Samoyed trong lòng mà tức sôi máu, ngặt nổi Lăng Tiêu lại không để ý tới cậu mà lấy máy sấy ra thổi tóc.

Cả quá trình hắn không liếc nhìn cậu thêm một cái, hoàn toàn ngó lơ cậu.

Lăng Thiên Vũ bị làm lơ càng phẫn nộ, Tiểu Bạch bị nắm chặt khó chịu, khẽ phát ra tiếng kêu kháng nghị: Cậu chủ nhỏ, tôi sắp bị cậu bóp chết rồi.

Cũng may cậu chủ nhỏ đã nghe thấy tiếng kêu của nó nên ném nó xuống đất, nó thông minh cảm thấy bầu không khí không đúng nên lập tức nhanh chân bỏ chạy.

Lăng Thiên Vũ “Bịch bịch bịch” đi đến trước mặt Lăng Tiêu, đưa một quyển vở tới trước mặt hắn.

Lăng Tiêu đặt máy sấy qua một bên, bàn tay thon dài sạch sẽ nhận lấy quyển vở rồi mở ra.

“Con muốn Hoàn Hoàn, con muốn Hoàn Hoàn, con muốn Hoàn Hoàn...”

Cả một quyển vở đều lặp lại những lời này.

Lăng Tiêu nhăn mày ném vở qua một bên, lạnh nhạt nhìn trước mặt cậu nhóc, vô tình mà đáp lại cậu bốn chữ: “Không có khả năng.”

Khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ lập tức trắng bệch, cầm lấy bảng lại viết một câu: “Con muốn Hoàn Hoàn.”

Lăng Tiêu không hề để ý tới cậu, tiếp tục sấy tóc.

Lăng Thiên Vũ trở nên nôn nóng, không ngừng lặp lại những câu này trên bảng, lau lại viết, viết lại lau.

Thấy Lăng Tiêu thờ ơ, cậu mắt đỏ ngầu nện bảng xuống đất, sau đó như con dã thú nhỏ mà rống giận về hướng Lăng Tiêu: “A a a...”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play