Ánh nắng buổi trưa xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt điển trai sâu thẳm của Ân mặc, môi mỏng hơi cong lên, đáy mắt tối tăm như mực.
Mặc dù lúc này đang cười, nhưng thư ký Ôn nhìn nụ cười này của boss nhà mình, luôn có loại cảm giác sởn tóc gáy.
Chắc có người sắp xui xẻo rồi.
"Tra, là ai điều khiển sau lưng bọn họ."
Đốt ngón tay trắng nõn của Ân Mặc gõ lên mặt bàn gỗ, phát ra âm thanh cộc cộc cộc có cảm giác tiết tấu, lại giống như cây búa đập vào trái tim nhỏ bé của thư ký Ôn.
Thư ký Ôn lòng đầy run sợ.
"Đây là có người giở trò quỷ ở sau lưng."
Cũng phải, thư ký Ôn nghĩ đến trước kia cùng Ân Mặc đi xử lý chuyện tiểu công tử đánh nhau lần đó, người đàn ông họ Uông kia, lá gan nhỏ như vậy, nếu không phải có người giở trò ma mãnh sau lưng, lá gan của anh ta sao có thể làm ra loại chuyện gan to tày trời này.
Anh ta ở ngay trước mặt Ân Mặc gọi điện sai người đi điều tra.
Sau đó cẩn thận dè dặt hỏi: "Vậy cái hot search này của tiểu công tử còn cần gỡ bỏ không ạ?"
"Bây giờ bộ phận PR đã tìm thủy quân dẫn dắt dư luận rồi ạ."
"Bởi vì rất nhiều fan của phu nhân khen ngợi tiểu công tử đánh nhau rất đẹp trai, ờmmm chủ yếu là gương mặt này của tiểu công tử, người bình thường không nói ra được lời khó nghe."
"Có điều đối phương cũng đã điều động thủy quân, bôi đen tiểu công tử."
Có rất nhiều người giúp nói chuyện tích cực, nhưng thủy quân của đối phương cũng không ít.
Cho nên bộ phận PR cũng đã điều động thủy quân.
Ân Mặc suy tư hồi lâu: "Nếu đã như thế, vậy thì không cần gỡ bỏ nữa."
Như anh ta đã nói, nếu bây giờ gỡ bỏ hot search, chỉ có thể chứng tỏ chột dạ.
Chi bằng thoải mái hào phóng.
"Đi liên lạc với Văn Đình đi."
Cuối cùng vẫn phải để con trai mình xuất hiện trước ống kính.
Nghĩ đến đầu sỏ gây tội, giọng nói của Ân Mặc ảm đạm.
Thư ký Ôn: "Vâng."
Lúc này, trong phòng nghỉ.
Phó Ấu Sanh ngồi trên giường, Tiểu Ma Vương chơi đồ chơi ở khu vực trò chơi được tạo ra cho nhóc ở bên cạnh.
Vào thời điểm quan trọng, đặc biệt hiểu chuyện.
Phó Ấu Sanh bấm mở di động, đập vào mắt liền nhìn thấy tin nhắn liên kết Văn Đình gửi tới.
Vừa nãy đã nói chuyện điện thoại với anh ấy rồi.
Liên quan đến tương lai người thừa kế, bên phía Tư bản Thắng Cảnh không chờ phòng làm việc của Phó Ấu Sanh ra tay, thì đã sắp xếp dư luận một cách rõ ràng.
Văn Đình xem rồi đều cảm thấy mảng tin tức này của mình đúng là tùy thời tùy chỗ đều nằm không cũng thắng.
Phó Ấu Sanh xem trong video, là cắt nối biên tập ra từ camera giám sát.
Xem xét từ trong video, quả thực là con trai nhà mình động thủ trước.
Có điều dựa theo tình huống Tiểu Ma Vương nói trước đó, là đứa trẻ tên là Uông Thiên Vân kia mắng cô trông xấu xí trước, chọc giận Tiểu Ma Vương.
Dù sang ở phương diện tướng mạo, tiểu bảo bối nhan khống như Tiểu Ma Vương, tuyệt đối không cho phép có người nói mẹ tiên nữ của nhóc trông xấu xí.
Mặc dù động thủ là không đúng.
Nhưng vì để bảo vệ mẹ, Phó Ấu Sanh dĩ nhiên không nỡ quở trách con trai nhà mình.
Huống hồ sau đó Ân Mặc đã giáo huấn nhóc không thể tùy tiện đnahs nhau với bạn được, từ lần đó về sau, Tiểu Ma Vương quả thực không đánh nhau nữa.
Bất kể là ở nhà trẻ, hay là ở đại viện cùng một bang tiểu đồng bọn từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Đều không đánh nhau nữa.
Trước kia người ta chính là tiểu bá vương à nha, đánh khắp đại viện không đối thủ.
Trong video có rất nhiều fan nói chuyện thay Tiểu Ma Vương.
Cũng không phải do filter(*).
(*)Ý là nhìn người qua một bộ lọc (filter) nên thấy người đó tốt, đẹp
Mà là mọi người đều nhìn ra, sau lưng một trận này có âm mưu truyền bá ác ý.
―― Mọi người đều không cần tin tưởng tin tức mà account marketing gì đó tung ra, video cũng có thể đã được cắt nối biên tập, chờ Phó nữ thần và Ân tổng thanh minh đi.
―― Không sai, hy vọng người qua đường đừng để bị lừa, chờ một lời thanh minh.
――Video cũng không có nguyên nhân kết quả gì hết, lỡ như đối phương động thủ trước, Tiểu Ma Vương đánh trả thì sao.
―― Không sai không sai, trừ phi đăng lên bản full của video.
―― Từ từ, chỉ có tôi chìm đắm trong nhan sắc của Tiểu Ma Vương không cách nào thoát khỏi sao?
―― Phụt, chị em ở đằng trước đừng đi, tôi không dám nói, nhưng bác đã nói ra tiếng lòng của tôi rồi ha ha ha
―― Tôi không chút nghi ngờ nhóc con đánh nhau bên trên kia là Tiểu Ma Vương của Phó nữ thần, má ơi, nhan sắc này đỉnh ghê.
―― Tuổi bé xíu đã đẹp trai như vậy, lớn lên còn đẹp hơn nữa.
―― Lúc đánh nhau vừa cáu kỉnh nhưng lại đáng yêu(*)
(*)奶凶奶凶 – Nãi hung nãi hung: (tạm dịch: vừa cáu kỉnh nhưng lại đáng yêu) thuật ngữ được dùng trên mạng, nó thường dùng để hình dung một người có ngoại hình tương đối trẻ con, khi tức giận có bộ dáng mềm mại như sữa, bình thường tức giận như vậy không có sức răn đe nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu rất cute.
―― Đánh nhau giữa các bạn nhỏ rất bình thường mà, làm cái gì phải tung ra vậy?
―― Chính vì đánh nhau giữa các bạn nhỏ liền bóc phốt Tiểu Ma Vương, cặp cha mẹ của đứa trẻ bị đánh này cũng không phải người tốt gì.
―― Cho dù có sai, giải quyết riêng tư là được, Weibo lại không phải tòa án, cũng không thể xử án cho các người, tung ra có ý nghĩa sao?
―― Sao lại không có ý nghĩa, nếu như mọi người đều biết rồi, Tiểu Ma Vương không phải sẽ bị xấu mặt sao, sau này mọi người nhắc đến Tiểu Ma Vương, liền nghĩ đến đứa trẻ này từ nhỏ đã đam mê đánh nhau, tích cách thô bạo hơ hơ hơ.
―― Dù sao tôi tin tưởng Phó nữ thần và Ân tiên sinh tuyệt đối sẽ không giáo dục con tùy tiện liền dùng bạo lực giải quyết mọi chuyện.
―― Tôi cũng tin Phó nữ thần và Ân tiên sinh.
―― Chờ một lời thanh minh.
――......
Phó Ấu Sanh đọc bình luận của mọi người, đôi mắt xinh đẹp lóe lên ánh nước nhàn nhạt.
Rất cảm ơn bọn họ tin tưởng mình như vậy, tin tưởng đứa nhỏ cô sinh.
Mặc dù Tiểu Ma Vương chưa từng xuất hiện trước ống kính, bọn họ cũng tín nhiệm cô.
Tiểu Ma Vương rất nhạy bén phát hiện cảm xúc của mẹ mình không ổn.
Quăng đồ chơi trong tay xuống, chạy bịch bịch bịch qua, leo lên giường: "Mẹ ơi mẹ khóc ạ?"
"Vì sao phải khóc?"
Phó Ấu Sanh thu nước mắt lại, cười híp mắt với con trai mình: "Mẹ đang rèn luyện diễn xuất, bị mẹ dọa rồi hả?"
Tiểu Ma Vương chui vào lòng mẹ, thở dài y như người lớn: "Sau này mẹ vẫn đừng luyện tập diễn xuất trước mặt con nữa."
Phó Ấu Sanh: "Vì sao?"
Tiểu Ma Vương: "Bởi vì con nhìn thấy mẹ khóc sẽ đau lòng."
Chưa chờ Phó Ấu Sanh mở miệng. Cửa phòng nghỉ đã được Ân Mặc mở ra, vừa lúc nghe thấy câu nói này của con trai nhà mình.
Người đàn ông khoanh hai cánh tay, ung dung nói: "Mới tí tuổi đầu đã biết nói lời ngon tiếng ngọt như vậy, lớn lên phải lừa gạt bao nhiêu cô gái."
Tiểu Ma Vương vừa nhìn thấy ba, lập tức bảo vệ mẹ ở đằng sau: "Con đối với mẹ một lòng chân thành!"
Ân Mặc cất bước đi tới, đầu ngón tay cài lại cúc tay áo đã bị anh mở ra, giọng nói chậm rãi: "Lại cùng bà nội con xem phim truyền hình gì rồi?"
Tiểu Ma Vương biết ba mẹ không thích nhóc xem phim truyền hình, hai ngón tay chỉ vào nhau đáng thương vô cùng: "......"
Bà nội đúng thật là thường xuyên mang theo nhóc xem phim truyền hình.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của con trai, Phó Ấu Sanh không nhịn được cười.
Bắt lấy bàn tay nhỏ của con trai, không vui nói với Ân Mặc: "Đừng hù dọa con trai em."
"Dẫn bọn em đi ăn bữa trưa."
Ân Mặc cúi người bế Tiểu Ma Vương từ trên đầu gối Phó Ấu Sanh lên, sau đó vươn bàn tay trống không về phía cô.
Ngón tay người đàn ông thon dài, cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, chiếc đồng hồ kim cương bạch kim đeo trên xương cổ tay tinh xảo, theo tư thế vươn tay của anh, hơi lộ ra, khiêm tốn thanh lịch.
Là quà sinh nhật Phó Ấu Sanh tặng anh năm nay.
Cũng là món đồ yêu thích mời trong khoảng thời gian này của Ân Mặc, hầu như ngày nào cũng đeo.
Ánh mắt Phó Ấu Sanh từ đầu ngón tay của anh dừng trên chiếc đồng hồ kiểu nam kia, đáy mắt mang theo ý cười nồng đậm.
Dường như mọi phiền muộn vừa rồi đều tan biến hết, một nhà ba người bọn họ ngay ngắn chỉnh tề ở bên nhau, chính là hạnh phúc nhất.
Vươn tay nắm lấy tay Ân Mặc.
Để mặc anh kép mình đứng dậy khỏi giường, cùng nhau rời khỏi phòng nghỉ.
Bọn họ đến một nhà hàng kiểu Trung tính tư mật rất tốt.
Tổ tiên của nhà này là làm ngự thiện, rất nhiều món ăn cung đình làm cực ngon.
Quả thực chưa từng dẫn Tiểu Ma Vương tới đây.
Tiểu Ma Vương vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy đình đài lầu các bên ngoài, nước chảy róc rách, rất lấy làm lạ.
Toàn bộ khuôn mặt nhỏ đều sắp dán vào cửa kính rồi.
Khi thấy nhóc hết sức chuyên chú xem cá koi bơi qua bơi lại bên dưới, Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện với ông xã nhà mình về việc trên mạng.
Dù rằng biết Ân Mặc sẽ giải quyết rất tốt, nhưng nhìn hot search chỉ tăng không hạ vẫn có chút lo lắng.
Dù sao chuyện cũng liên quan đến con trai.
Ân Mặc vỗ vỗ mu bàn tay của cô chấn an: "Chờ thêm chút nữa."
Phó Ấu Sanh nhìn anh với vẻ nghi hoặc: "Chờ cái gì?"
Đúng lúc này.
Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
Ân Mặc bình thản thu ngón tay dài đang phủ trên mu bàn tay của vợ mình lại, không nhanh không chamak: "Mời vào."
Sau đó Phó Ấu Sanh liền nhìn thấy một người quen đến mức không thể quen thuộc hơn.
―― Người đại diện của cô, Văn Đình.
Đi theo sau còn có mấy người xa lạ.
Văn Đình vừa tiến ào liền lập tức giới thiệu cho bọn họ: "Vị này là Ân tổng Ân Mặc của Tư bản Thắng Cảnh, vị này là bà Ân Phó Ấu Sanh, vị kia là tiểu công tử của bọn họ – Ân Đình Lễ."
Phó Ấu Sanh: "......"
Sao lại giới thiệu cả Tiểu Ma Vương vậy.
Cô có loại linh cảm kỳ lạ.
Cảm thấy hình như hướng vào con trai nhà bọn họ mà tới???
Sau đó Văn Đình giới thiệu tới mấy vị này, Phó Ấu Sanh đã phản ứng lại.
Văn Đình chỉ vào người đi theo phía sau anh ấy nói: "Mấy vị này là người phụ trách tổ chương trình "Mẹ bảo bối", đây là đạo diễn, đây là phó đạo diễn, đây là giám chế......"
Mặc dù đều là người trong giới, nhưng mọi người cũng là lần đầu gặp mặt, chủ yếu là cũng không có cơ hội.
Ân mặc vẫy vẫy tay với Tiểu Ma Vương: "Ân Đình Lễ, qua đây."
Tiểu Ma Vương lúc này mới vẫn chưa đủ đã thu hồi tầm mắt khỏi cá koi, vừa quay đầu thì phát hiện, Ơ? sao lại thêm nhiều người như vậy?
Nhóc rất lễ phép chào hỏi trước với Văn Đình, người quen biết duy nhất trong đó: "Chào bác Văn."
"Chào các chú......"
Tuy rằng không quen biết, nhưng chào hỏi thì vẫn phải chào.
Lễ phép lại rất lịch thiệp.
Trong khoảng khắc nhìn thấy Tiểu Ma Vương, đạo diễn đã từng gặp vô số bé cưng minh tinh quả thực kinh ngạc thán phục.
"Ký, nhất định ký!"
"Tiểu công tử nếu có thể lên chương trình của chúng tôi, nhất định sẽ cực kỳ hot!"
Chương trình cha mẹ – con cái phát sóng hot gần đây, chính là đoàn đội tổ chương trình này chế tác, là hình thức vừa quay vừa phát sóng.
Ý của Ân Mặc là, để cho vợ mình dẫn theo con trai cùng đi tham gia chương trình, cũng coi như là giải sầu, anh đã xem qua quá trình ghi hình cùng với ekip nòng cốt của chương trình này, đều rất xuất sắc.
Thanh minh cái gì, đều không bằng nhìn xem tận mắt.
Thêm nữa, chung quy vợ mình còn con trai dạo này nghỉ lễ, đều ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, chi bằng ra ngoài chơi.
Dù sao cũng là chương trình cha mẹ – con cái, đứa trẻ đều còn nhỏ, cho nên địa điểm ghi hình là trên thị trấn có phong cảnh rất đẹp, ở chung cùng cạnh tranh giữa các bạn nhỏ đều có.
Trẻ nhỏ không biết diễn kịch, tất cả tính cách đều nhìn được hết.
Cho nên chương trình này vô cùng nổi.
Bây giờ nếu như muốn nhét người vào, cũng phải trải qua đánh giá của bọn họ.
Dù sao ――
Không thể nào vì sợ đắc tội Ân Mặc, mà tùy tiện nhét người vào phá hủy chương trình.
Bây giờ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiểu Ma Vương.
Bọn họ liền biết, không những không phá hủy, mà còn có thể sẽ càng dẫn tới độ hot siêu cao.
Phó đạo diễn trực tiếp lấy hợp đồng ra.
"Cô Phó, ký hợp đồng không ạ?"
Phó Ấu Sanh: "......"
Cô cũng không biết Ân Mặc lại có thể trong thời gian ngắn ngủi còn hẹn bọn họ gặp mặt.
Còn giao thêm công việc cho cô.
Đã nói cô muốn nghỉ phép một năm mà!
Chờ sau khi ký xong, Phó Ấu Sanh vẫn còn hơi choáng váng.
Mãi đến khi về nhà.
Phó Ấu Sanh nhét con trai cho quản gia, sau khi bảo bà chơi cùng, liền trực tiếp kéo Ân Mặc về phòng.
"Nói đi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"
Ân Mặc mỉm cười nhìn cô: "Đã nhịn một đường, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa?"
"Anh còn cười." Phó Ấu Sanh vỗ anh một cái, "Thật sự phải để bé cưng lộ ra hả!"
Ân Mặc ôm lấy vai cô ẫn tới trên sofa.
Ánh nắng buổi trưa mùa đông rất tốt, từ cửa sổ sát đất chiếu lên chiếc sofa bên cạnh cửa sổ.
Sau khi ấn Phó Ấu Sanh ngồi xuống, Ân Mặc cúi người nói nhỏ bên tai cô: "Đã lộ rồi, thay vì trốn tránh, không bằng chính diện vả mặt."
"Chẳng phải bà Ân vẫn luôn thích cách vả mặt đơn giản thô bạo như vậy sao?"
Phó Ấu Sanh đã bị anh chọc cười: "Là anh thích kiểu đơn giản thô bạo này thì có."
Nhưng cũng hiểu ý tứ của Ân Mặc.
Đối phương cho rằng bọn họ bảo vệ con một cách kín kẽ, chính là không muốn tiết lộ Tiểu Ma Vương, cho nên liền cố ý dùng loại phương thức này ghê tởm bọn họ.
Nếu thực sự vì để không làm lộ Tiểu Ma Vương mà gỡ bỏ hot search, thực sự là rơi vào bẫy của đối phương.
Đến khi đó ô danh bạo lực trên người bé cưng nhà mình sẽ không tẩy sạch được.
Dù sao, cho dù là thanh minh một cách khô khan, ở trong mắt người khác, những người chưa từng thực sự tiếp xúc với Tiểu Ma Vương, cũng sẽ để lại dấu ấn.
Chỉ cần mình ở lại giới giải trí một ngày, Tiểu Ma Vương liền sẽ bị nhắc tới một ngày.
Lỡ như sau này nhóc lớn lên rồi, biết được chuyện này, hoặc là bạn học xung quanh biết được chuyện này, có lẽ sẽ để lại bóng ma gì đó.
Dù sao ――
Thời đại Internet.
Không có bí mật vĩnh viễn.
Phó Ấu Sanh chủ động ôm lấy cổ Ân Mặc.
"Ông xã, cảm ơn anh."
Ân Mặc ôm cô lên đùi mình: "Cảm ơn thế nào?"
Phó Ấu Sanh cạn lời: "Sao anh vẫn không ra bài theo lẽ thường, lúc này không phải nên nói không cần cảm ơn, đều là việc anh nên làm sao?"
Ân Mặc ung dung thong thả: "Không phải bà Ân từng nói sao, nhà tư bản làm chuyện gì, đều cần hồi báo."
Phó Ấu Sanh hừ hừ: "Anh cái gì cũng cần, chỉ là không cần mặt."
"Đa tạ khen ngợi."
"Em không khen anh!"
Ngay khi hai vợ chồng đang ngọt ngọt ngào ngào ôm ấp nói chuyện, trên mạng đã một mảnh gió tanh mưa máu.
Tư bản Thắng Cảnh tung ra đoạn video hoàn chỉnh, đương nhiên video hoàn chỉnh này không phải video Tiểu Ma Vương đánh nhau.
Mà là "phim tài liệu" tất cả hành vi trái pháp luật vô đạo đức từ khi ra mắt đến nay của một nữ minh tinh tuyến 1 nào đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT