Tác giả: Thần Niên

Edit: xanhngocbich

- ---------------------------------

"Trên thảm đỏ đêm qua, Triệu Thanh Âm đeo trang sức cao cấp của TN diễm áp toàn trường(*), nghi án chính là người phát ngôn đầu tiên của TN tại khu vực châu Á – Thái Bình Dương."

(*)Diễm áp toàn trường: Xinh đẹp, diễm lệ hơn hẳn người khác

Văn Đình đọc xong tiêu đề hot search, đặt máy tính bảng xuống dưới mí mắt Phó Ấu Sanh: "Cô nhìn đi, cô nhìn đi! Rõ ràng nhãn hàng đã đồng ý để các cô cạnh tranh công bằng, nhưng kết quả, họ lại cho cô ta mượn nguyên một bộ trang sức(*), còn đưa cô chỉ một đôi hoa tai, đã thế còn là hàng "hết mốt"."

(*)Nguyên bộ trang sức thường gồm có: dây chuyền, nhẫn, hoa tai, lắc tay

Văn Đình hít một hơi thật sâu, thân là một người đại diện chuyên nghiệp, anh ấy luôn phải giữ bình tĩnh.

Ba giây sau.

Con mẹ nó, anh ấy không thể giữ bình tĩnh được.

Văn Đình không kìm được cơn tức: "Mẹ nó như này thì công bằng cái quái gì, e rằng chỉ là bàn đạp để Triệu Thanh Âm giẫm lên."

Triệu Thanh Âm và Phó Ấu Sanh đều là người mới, đương nhiên có sự cạnh tranh tài nguyên. Nhưng năm đó, khi Phó Ấu Sanh đang là sinh viên năm cuối đã được đạo diễn Từ, người đến Học viện điện ảnh chọn diễn viên, lựa chọn đảm nhận vai nữ chính của bộ phim truyền hình đại IP(*) chủ đề dân quốc. Màn xuất đạo(**) của cô phải nói là đỉnh cao, dựa vào bộ phim này một đêm bạo hồng(***), cũng nhờ bộ phim này mà hình ảnh mỹ nhân sườn xám của cô trở nên nổi tiếng, thậm chí còn được mệnh danh là "mỹ nữ mặc sườn xám đẹp nhất showbiz". Nếu để so sánh thì Triệu Thanh Âm, người đã nổi tiếng bằng cách hút fan từ một chương trình thực tế, quả thực có chút kém nổi tiếng hơn.

(*)Đại IP: xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.

(**)Bạo hồng: trở nên cực kỳ nổi tiếng, gây sốt diện rộng.

(***)Xuất đạo: ra mắt công chúng với tư cách nghệ sĩ (debut).

Vì vậy đoàn đội của Triệu Thanh Âm thường xuyên chơi xấu vu vạ cho Phó Ấu Sanh, trước kia chỉ gây ra một vài rắc rối nhỏ thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại nếu như ngay cả đại ngôn của TN cũng bị cướp mất thì Phó Ấu Sanh sẽ hoàn toàn bị Triệu Thanh Âm áp đảo trong giới giải trí.

Nghĩ đến tương lai Phó Ấu Sanh lại bị một ả bình hoa áp phiên không ngóc đầu lên được, Văn Đình liền tức đến khó thở.

Phó Ấu Sanh ngồi trước gương trang điểm, lông mi hơi hơi rũ xuống, liếc nhìn hot search Weibo trên máy tính bảng.

Lọt vào tầm mắt cô chính là bài so sánh sự đối lập giữa Triệu Thanh Âm và cô trên thảm đỏ.

Bức ảnh tập trung vào trang sức mà hai người đeo, thậm chí còn khoa trương khoanh tròn bằng bút đỏ.

Top bình luận:

—— Triệu Thanh Âm là hoa phú quý nhân gian, chiếc váy cắt xẻ màu vàng và full bộ trang sức của TN thật tuyệt vời, nữ minh tinh lạnh lùng xinh đẹp của tôi! Tôi chỉ muốn hỏi ai đã cho Phó Ấu Sanh can đảm để tranh giành đại ngôn với bông hoa quý giá của chúng ta, dựa vào đôi hoa tai đơn sơ "quý giá" kia sao?

Phó Ấu Sanh thu hồi ánh mắt, không chút để ý tháo đôi hoa tai kim cương xuống, tùy ý để trên bàn trang điểm: "Ồ..."

Ồ???

Thấy Phó Ấu Sanh không để tâm, Văn Đình thở dài: "Cô nói xem cô trông xinh đẹp hơn cô ta, dáng người chuẩn hơn cô ta, kỹ thuật diễn tốt hơn cô ta, tác phẩm tiêu biểu cũng nhiều hơn cô ta, không muốn biết vì sao nhãn hàng lại muốn chọn cô ta sao?"

Phó Ấu Sanh hơi nhướng mi hơi cong lên, một đôi mắt quyến rũ cuối cùng cũng đưa mắt nhìn Văn Đình, nhưng ánh mắt lại như đang nhìn một kẻ ngốc: "Ngoại trừ tư bản, còn ai có năng lực này."

"......"

Văn Đình bị ánh mắt xem thường này của cô làm cho nghẹn một lát, càng hận sắt không thành thép(*):

(*)Hận thiết bất thành cương 恨铁不成钢: chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

"Cô cũng biết đây là sức mạnh của tư bản à?"

"Bình thường anh yêu cầu cô tham gia tiệc rượu, dự tiệc gặp mặt người ta, cô lại tỏ vẻ như anh đang muốn mạng của cô vậy."

"Chỉ cần cô có chút ít chí tiến thủ, hiện tại có thể bị Triệu Thanh Âm đè đầu cưỡi cổ sao?"

............

Trong phòng nghỉ không có âm thanh nào khác ngoài tiếng lảm nhảm của Văn Đình.

Phó Ấu Sanh bình tĩnh lắng nghe, lau đi son đỏ trên môi mà chuyên viên trang điểm đã tô cho cô để chụp ảnh bìa tạp chí.

Dưới ánh đèn rực rỡ, đầu ngón tay trắng như sứ mảnh mai của người phụ nữ cầm một cây son màu vàng, hơi tô một lớp son mỏng màu hồng đậu(*), dung mạo kiều diễm ban đầu tức khắc nhu hòa vài phần.

(*)玫瑰豆沙色 (mình không am hiểu về son cho lắm nên cũng không chắc đây là màu gì, thôi thì để ảnh cho mn dễ tưởng tượng nhé!)

(*)玫瑰豆沙色 (mình không am hiểu về son cho lắm nên cũng không chắc đây là màu gì, thôi thì để ảnh cho mn dễ tưởng tượng nhé!)

Động tác đơn giản, nhưng cô lại làm ra được cảm giác vô cùng ưu nhã.

Hài lòng nhìn lớp trang điểm trong gương, Phó Ấu Sanh nhàn nhạt đáp lại lời của người đại diện: "Em không tham gia tiệc rượu là vì em mắc chứng sợ xã hội."

"......" Cái đù móe sợ xã hội.

Thấy cô nói hươu nói vượn một cách nghiêm túc, Văn Đình mệt mỏi xua xua tay, ""Quên đi, đại ngôn bên kia, anh sẽ bàn bạc với công ty một lần nữa. Anh thật sự không thể để Triệu Thanh Nhiên giẫm lên cô mà thượng vị được."

Văn Đình ngồi trên sô pha nhìn bóng dáng yêu kiều thướt tha của Phó Ấu Sanh, trong lòng càng cảm thấy đáng tiếc.

Triệu Thanh Âm thì tính là hoa phú quý lãnh diễm cái quái gì, Phó Ấu Sanh nhà anh mới thực sự là vưu vật nhân gian, khí chất mỹ nhân toát ra từ trong xương cốt, nếu như thật sự muốn battle thì chỉ cần cùng xuất hiện trong một khung hình, Phó Âu Sanh tuyệt đối sẽ hạ gục Triệu Thanh Âm chỉ trong vài giây.

Chẳng qua......

Văn Đình thở dài, nhìn gương mặt xinh đẹp kia của Phó Ấu Sanh, đẹp thì đẹp đó, nhưng khi nói chuyện sẽ chọc người khác tức chết.

Văn Đình từ bỏ việc du thuyết(*).

(*)Du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.

Nhìn lướt qua bức ảnh chụp đẹp sắc nét của Triệu Thanh Âm trên máy tính bảng, anh ấy như chợt nhớ ra điều gì đó, thấp giọng bát quái(*)cùng Phó Ấu Sanh: "Đúng rồi, cô có biết người chống lưng cho Triệu Thanh Âm là ai không?

(*)Bát quái: chuyện phiếm trên trời dưới đất

"Bruu...."

Đúng lúc này, điện thoại của Phó Ấu Sanh đột nhiên rung lên.

Cô cầm điện thoại di động trên bàn lên, vừa đọc tin nhắn WeChat, vừa thản nhiên trả lời Văn Đình: "Là ai?"

Văn Đình có chút kích động: "Ân Mặc!"

"Chính là lão đại trong giới đầu tư mạo hiểm, Ân Mặc!!"

"Chậc, không ngờ ông chủ lớn lại thích kiểu như Triệu Thanh Âm."

Lý lịch cuộc đời của Ân Mặc có thể khái quát bằng hai từ - Trâu bò! Hoàn hảo!

Chỉ số IQ của anh rất cao, còn chưa tốt nghiệp đã nhận được thư mời của Học viện Thương mại thuộc Trường Đại học Stanford, bằng thời gian ngắn đã hoàn thành chương trình học, thành tích ưu việt, năng lực thực chiến xuất sắc. Đây chính là cơ sở đặt nền móng cho con đường đầu tư sau này mà không mắc phải sai lầm nào của anh.

Thủ đoạn đầu tư chính xác đến tàn nhẫn, chỉ mấy năm ngắn ngủi, từ công ty truyền thông đến công ty công nghệ, có thể nói gần như một nửa các công ty lớn quốc tế, đều có hình ảnh của anh.

Mà sau đó anh tự mình thành lập Tư bản Thắng Cảnh, đã bộc lộ tài năng ở trong nước.

Mãi đến năm ngoái, Ân Mặc tham dự diễn đàn kinh doanh quốc tế, và sau khi bức ảnh chụp chung với các lãnh đạo doanh nghiệp khác bị lộ, hình ảnh của Ân Mặc cũng từ các tạp chí tài chính kinh tế dần dần chuyển sang các trang tin tức, truyền thông giải trí.

Chỉ dựa vào giá trị nhan sắc, anh đã chiếm được trái tim của hàng loạt thiếu nữ, có thể gọi là giá trị nhan sắc hàng đầu của giới tư bản. Ngay khi lộ diện, anh lập tức trở thành người đàn ông kim cương hào môn mà bất kỳ nữ minh tinh nào cũng thèm khát muốn gả, không gì sánh nổi.

Bên này, sau khi nghe được những lời nói của Văn Đình, lông mi của Phó Ấu Sanh đột nhiên run lên hai lần.

Ánh mắt dừng lại trên ghi chú WeChat ở đầu màn hình - YM(*)

(*)Tên Ân Mặc trong tiếng Trung là 殷墨 /pinyin: Yīn mò/

YM: [Tối nay về nhà]

Ngón tay cô vô thức siết chặt khung viền mỏng của điện thoại, móng tay sáng bóng của cô gần như trắng bệch.

Sau đó cô tắt máy, đứng dậy: "Nếu công việc hôm nay xong rồi, thì em về nhà đây."

Văn Đình nhìn đồng hồ, bây giờ mới có bốn giờ chiều.

"Cô về nhà sớm vậy làm gì?"

Tối nay tạp chí đã chuẩn bị một bữa tiệc, mặc dù không phải là một trong Ngũ đại tạp chí(*), nhưng đây được coi là tạp chí thời trang hạng nhất, cũng đã cho Phó Ấu Sanh hai trang bìa, nể tình ăn một bữa cơm cũng là phép xã giao bình thường.

(*)Ngũ đại tạp chí: thường dùng để nói đến 5 tạp chí hàng đầu của nữ (ngũ đại nữ san), xếp theo đẳng cấp giảm dần là Vogue, Elle, Harper"s Bazaar, Marie Claire và Cosmopolitan. Tiêu chí để một sao nữ lên được bìa Ngũ đại là phải có đẳng cấp và khí chất.

Tuy nhiên, Phó Ấu Sanh từ khi mắt đến nay rất hiếm khi tham gia loại xã giao này, nữ minh tinh nhưng lại y như người mắc chứng sợ xã hội, vừa kết thúc công việc liền hận không thể lập tức về nhà.

Phó Ấu Sanh mặt mày nhàn nhạt, như lẽ đương nhiên trả lời: "Về nhà còn có thể làm gì, đi ngủ thôi."

Văn Đình phản xạ có điều kiện: "Ngủ với chồng cô?"

Phó Ấu Sanh cạn lời nhìn anh ấy: "........"

Từ lúc nào "đi ngủ" đã trở thành "phim hành động" rồi?

Văn Đình kịp thời phản ứng, ho nhẹ một tiếng, sau đó than thở: "Cô nói xem đường đường là một nữ minh tinh nổi tiếng, thế mà tuổi còn trẻ đã tự mua quan tài nhập thổ vi an(*) cho mình rồi, trong đầu cô rốt cuộc nghĩ gì vậy?"

(*)入土为安 - Nhập thổ vi an: (một thành ngữ) nghĩa là được chôn cất và yên nghỉ

Càng nghĩ đến, Văn Đình lại càng cảm thấy thương tâm!

Anh ấy đã làm việc trong ngành này mười mấy năm, anh ấy cũng đã cho ra mắt một vài sao nam, còn sao nữ thì không mười cũng có tám, nhưng không ai trong số họ trở thành nghệ sĩ hàng đầu. Khi sắp bước sang tuổi 35, khó khăn lắm mới nhìn trúng Phó Ấu Sanh, một người muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tài hoa có tài hoa, muốn kỹ thuật diễn có kỹ thuật diễn, muốn gì có đó. Rõ ràng vô cùng có tiền đồ trở thành nữ minh tinh hàng đầu, thế nhưng lại có một khuyết điểm trí mạng - kết hôn sớm.

Phó Ấu Sanh cất bước: "Xuống mồ sớm, siêu sinh sớm."

Văn Đình mí mắt giật giật, tức giận nói: "Nói mới nhớ, năm 3 đại học cô bắt đầu bước vào cái vòng này, anh cũng theo cô ba năm, đến tận bây giờ vẫn chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt thật của chồng cô. Lúc cô đi đóng phim, cũng chưa từng thấy hắn ta đến thăm ban(*), điện thoại video đều hiếm khi gọi, ông chồng như vậy cô còn giữ làm gì?"

(*)Thăm ban: Một đoàn phim nào đó đang quay phim, và những người không thuộc đoàn phim sẽ đến thăm đoàn làm phim, hoặc xem họ biểu diễn hoặc chế tác.

Giữ làm gì?

Phó Ấu Sanh yên lặng trầm tư vài giây.

Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn Văn Đình: "Anh nói rất đúng."

Văn Đình bị vẻ mặt nghiêm túc này của cô làm cho cũng nghiêm trang theo: "... Anh vừa nói cái gì, đã nói đúng cái gì?"

Phó Ấu Sanh đi thẳng ra ngoài, ung dung thong dong trả lời: "Người chồng như vậy, cũng chỉ có thể giữ lại để ngủ thôi."

"Phụt..."

Văn Đình suýt chút nữa đã bị sặc chết bởi chính nước miếng của mình.

Vị nữ minh tinh này, có thể đừng làm nghẹn chết người không đền mạng một lần hay không.

Vị nữ minh tinh này, có thể đừng làm nghẹn chết người không đền mạng một lần hay không

*

Địa điểm chụp hình xa ở tận trang viên vùng ngoại ô Bắc Thành, lái xe về nội thành cũng phải mất ít nhất một tiếng rưỡi.

Chờ đến xe bảo mẫu đến khu biệt thự Lộc Hà Công Quán, nơi được mệnh danh là khu nhà giàu của Bắc Thành, bên ngoài trời đã chạng vạng, ánh chiều tà dần dần bị tầng mây bao phủ, lộ ra những ánh sáng rời rạc.

Trong ánh chiều tà, Phó Ấu Sanh đẩy cánh cửa bước vào nhà, nội thất bên trong biệt thự đều cao cấp và xa hoa, màu sắc chủ đạo của thiết kế trang trí là màu xanh lam nhạt, rất khiêm tốn, nhưng bình hoa được đặt tùy ý ở huyền quan lại là đồ cổ.

Phòng khách sạch sẽ và vắng vẻ như mọi khi, không có hơi người.

Phó Ấu Sanh lặng lẽ cởi giày cao gót, bước lên sàn nhà lạnh lẽo với đôi chân trần trắng nõn.

Rõ ràng đã sống chung với Ân Mặc từ thời đại học, và phòng tân hôn sau khi cưới của cô cũng ở đây, nhưng cô vẫn cảm thấy xa lạ.

Nghĩ đến Ân Mặc về nhà sau chuyến công tác một tháng, Phó Ấu Sanh đi về phía phòng bếp.

Thuần thục làm xong ba mặn một canh.

Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng cứ mỗi lần anh đi công tác về, cô đều tự mình xuống bếp nấu một bữa tối để chào đón anh.

Canh cá tươi ngon tỏa hương thơm khắp tứ phía, Phó Ấu Sanh nhìn làn hơi trắng bốc lên, lông mi khẽ chớp.

Dường như —— nhiều năm như vậy, rất nhiều thứ đều đã trở thành thói quen.

7:30 tối.

Phó Ấu Sanh vẫn mặc chiếc váy vạt dài màu champagne lúc chụp tạp chí, trang điểm tao nhã quyến rũ, nhìn hơi nóng của thức ăn trên bàn dần biến mất, liền ấn phím tắt điện thoại để gọi.

"Tút. Tút. Tút."

Ba tiếng, liền có người bắt máy.

"Mấy giờ anh về?"

Phó Ấu Sanh mặt không chút cảm xúc, nhưng giọng điệu lại cố ý mềm mỏng, ôn nhu hỏi.

Giây tiếp theo.

Giọng nói từ tính và lạnh lùng của người đàn ông truyền đến tai cô như có luồng điện: "Tối nay anh có việc, sẽ về hơi trễ, em ngủ trước đi."

Đôi môi đỏ mọng của Phó Ấu Sanh hé mở, vừa định nói chuyện.

Đột nhiên, một giọng nữ trong trẻo và quyến rũ vang lên trong điện thoại: "Ân tổng ~"

Giọng điệu kéo dài ái muội triền miên.

Phó Ấu Sanh cảm thấy giọng nữ này nghe hơi quen quen.

Suy nghĩ hai giây, cô chợt nhớ ra.

Hình như là... giọng của Triệu Thanh Âm.

Hóa ra đây chính là việc anh bận tối nay?

Phó Ấu Sanh mím chặt môi, ánh mắt trở nên dần dần trở nên lạnh lẽo.

Lúc chiều cô lỡ tay quệt đi lớp son màu rose, để lộ màu son đỏ nguyên bản khiến cả người trở nên sắc sảo, lạnh lùng.

Phó Ấu Sanh trào phúng, cũng lười giả vờ dịu dàng: "Ân tổng đi công tác một tháng, ngay cả bổn phận làm chồng cũng quên."

Nói xong, Phó Ấu Sanh không cho Ân Mặc cơ hội, trực tiếp cúp máy.

Cảm xúc trên mặt Phó Ấu Sanh không kìm lại được, nghĩ đến giọng nói của Triệu Thanh Âm trong điện thoại vừa rồi, cô vốn cho rằng câu nói của Văn Đình rằng người chống lưng cho Triệu Thanh Âm là Ân Mặc chính là nói hươu nói vượn, bây giờ xem ra, "ruồi bọ không đinh vô phùng trứng"(*).

(*)Ruồi bọ không đinh vô phùng trứng《苍蝇不叮无缝的蛋》: ý cơ bản là ruồi bọ không đậu vào quả trứng không bị nứt. Trứng gà bị nứt rất dễ hư thối, mà ruồi bọ rất thích trứng hư thối, những quả trứng này sẽ thu hút ruồi bọ. Câu này có ý: Không có chuyện gì là vô duyên vô cớ, chuyện gì cũng có nguyên nhân.

Phó Ấu Sanh mở di động và đổi tất cả các ghi chú của Ân Mặc thành - Ân chó.

Vẫn chưa hả giận.

Tầm mắt Phó Ấu Sanh đặt trên ở đống thức ăn sắp nguội.

Toàn bộ từng đĩa từng đĩa đổ hết vào thùng rác.

Cho dù vứt hết đi cũng không cho Ân chó ăn!

Thứ đàn ông chó không giữ đạo làm chồng không xứng đáng được ăn cơm.

Phó Ấu Sanh ở trong bồn tắm chưa tới nửa tiếng đã đi ra, so với lúc trước ít hơn nửa giờ, chủ yếu là cô cảm thấy nước trong bồn tắm đều có màu xanh, không có hứng thú.

Hơi nước bốc lên trong phòng tắm, người phụ nữ đứng trước tấm gương cao từ trần đến sàn, xuyên qua làn hơi sương mờ ảo, bộ dáng yêu kiều và hấp dẫn lộ ra toàn bộ.

Khung xương Phó Ấu Sanh rất đẹp, cổ thiên nga, vai đúng chuẩn, eo thon và chân dài, hơn nữa khuôn ngực cũng đẹp và hoàn hảo, vì vậy cô thường xuyên mặc sườn xám có yêu cầu dáng người cực cao để triệt để tôn lên vóc dáng của bản thân.

Nghĩ đến cuộc điện thoại tối nay với Ân Mặc, Phó Ấu Sanh không mặc những bộ váy ngủ treo lơ lửng mà anh chuẩn bị để dễ cởi, dễ xé và dễ "ngủ", ngược lại bọc đến kín mít, nếu không phải mùa hè áo ngủ không có cao cổ, cô hận không thể che kín cả cổ, không lộ ra nửa phần da thịt.

Thuận tiện cũng đem cửa phòng ngủ khóa trái lại.

Ngay khi Phó Ấu Sanh nhắm mắt, hình ảnh Ân Mặc và Triệu Thanh Âm liền hiện ra.

Trong đầu quanh quẩn không ngừng lặp lại tiếng "Ân tổng" quyến rũ tận xương kia của Triệu Thanh Âm.

Vốn tưởng sẽ không ngủ được, nhưng có lẽ do cơ thể quá mệt mỏi, lại dần dần thiếp đi.

Thậm chí không nghe thấy âm thanh cửa phòng khóa trái đã bị mở ra.

"Ưm ——"

Trong bóng đêm, Phó Ấu Sanh cảm nhận được hơi thở quen thuộc tới gần, thân thể theo thói quen cọ cọ vào lồng ngực rắn chắc của người kia.

Vòng eo thon gọn và tinh tế ngay lập tức bị một đôi tay ấm áp siết chặt.

Phó Ấu Sanh vô thức mở mắt ra, trong ánh sáng vàng mờ của ngọn đèn ngủ nhỏ, lọt vào mắt cô là đôi mắt trầm mặc của người đàn ông.

Bắt đầu từ cao trung cho đến tận bây giờ, cô cùng Ân Mặc đã ở bên nhau chín năm, từ trước tới nay cô chưa từng thấy có lúc nào người đàn ông này không bình tĩnh, cho dù là có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Cho dù là lúc sinh hoạt vợ chồng, ánh mắt anh vẫn bình tĩnh như cũ.

Thấy cô tỉnh lại, người đàn ông vừa lúc cúi người, môi mỏng lướt trên mái tóc đen nhánh mềm mại của cô, dừng lại ở môi cô.

Phó Ấu Sanh đột nhiên ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ thoang thoảng trên người anh, lập tức từ trong ý lo.ạn tìn.h mê tỉnh táo lại.

Kháng cự quay đầu đi, né tránh đôi môi mỏng mà anh chạm vào, "Đêm nay em không có tâm trạng."

"......"

Động tác của Ân Mặc dừng lại, rũ mắt nhìn cô hồi lâu.

Nhìn thấy lông mi nữ nhân rũ xuống, tâm tình không tốt, hiển nhiên không phải bộ dáng muốn cự còn nghênh.

Phó Ấu Sanh nằm nghiêng ở trên giường, nhìn anh đứng lên.

Người đàn ông thản nhiên kéo chiếc cà vạt xuống, ném lên ghế sô pha bên cạnh giường, tay cởi từng cúc áo sơ mi, các đốt ngón tay đều rõ ràng, có thể xứng với hai chữ tinh xảo.

Thấy anh không nói lời nào, chỉ cởi q.uần áo rồi thờ ơ quay người đi vào phòng tắm, ánh mắt của Phó Ấu Sanh rơi vào đường cong hoàn hảo của anh, nhàn nhạt hỏi: "Mỗi lần anh về nhà, chỉ là để ngủ với em sao?"

- -----------

Edit: xanhngocbich

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play