Phó Ấu Sanh nhéo nhẹ gương mặt nhỏ của con trai: "Mẹ có khi nào lừa bé cưng đâu."
Tiểu Ma Vương ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc: "Mẹ nói đi quay phim là nuôi sống gia đình."
"Nhưng mà ba nói mẹ là vì ước mơ."
"Mẹ là lừa con sao?"
Phó Ấu Sanh: "......"
Bị con trai nhà mình chiếu tướng rồi.
Khoảng thời gian này cô ra ngoài quay phim, con trai đã không phải là bé cưng ngây thơ ngốc bạch ngọt mẹ nói gì thì tin cái nấy kia nữa rồi.
Phó Ấu Sanh giống như hiểu rõ ông xã nhà mình.
Khẳng định là Ân Mặc kéo chân sau.
Phó Ấu Sanh nghiêm trang ngồi xổm xuống, giải thích với Tiểu Ma Vương: "Mẹ đương nhiên không có lừa con, quay phim vì ước mơ cũng có thể kiếm tiền nuôi gia đình mà."
"Kiếm tiền nuôi gia đình cùng hứng thú ước mơ gắn liền với nhau, đây là một chuyện rất hạnh phúc."
"Chờ đến khi con lớn sẽ biết thôi."
Câu cuối cùng này chính là đáp án thần tiên mà mẹ ứng phó con cái.
Bất kể là con có bao nhiêu câu hỏi phức tạp, đều có thể dùng đáp án thần tiên vạn năng này.
Phó Ấu Sanh dùng vô cùng thành thạo.
Không hề cảm thấy có chút hổ thẹn cắn dứt nào vì đã lừa gạt con trai.
Tiểu Ma Vương ngây thơ khờ khạo: "Vậy trước giờ mẹ đều chưa từng lừa gạt bé cưng."
Phó Ấu Sanh bế con trai nhà mình lên: "Tất nhiên rồi, cho dù ba sẽ lừa con thì mẹ cũng sẽ không."
Ân Mặc bất đắc dĩ nằm không cũng trúng đạn.
Nhưng cũng không ngắt lời vợ mình lừa gạt con trai.
Vợ là ruột, con trai là...... tùy tiện đi.
Sinh ra chính là vì để chơi với vợ.
Mặc dù Phó Ấu Sanh thích trêu con trai, nhưng chuyện đã đồng ý với nhóc, thì cũng không nuốt lời.
Chỉ là Ân Mặc vì đột nhiên có công việc, không có đi cùng hai mẹ con họ.
Bình thường Tiểu Ma Vương thích tranh sủng với cha già nhà mình, nhưng chuyện như đến công viên giải trí, vẫn là thích đi chung cùng với ba mẹ.
Bởi vì bình thường các bạn nhỏ ở nhà trẻ khi nói đi công viên giải trí, đều là ba mẹ cùng đi chung.
Tiểu Ma Vương kể từ khi có ký ức, thì rất hiếm khi nhóc được đi chơi chung với ba mẹ.
Thỉnh thoảng cũng chỉ một mình ba hoặc mẹ dẫn nhóc ra ngoài.
Còn sẽ có rất nhiều vệ sĩ đi theo bên cạnh, càng nhiều lúc, còn sẽ dọn sạch công viên giải trí.
Đặc biệt là ông bà nội đi cùng nhóc ra ngoài chơi, đều sẽ dọn sạch.
Khi ông bà ngoại dẫn nhóc ra ngoài chơi, đều sẽ không dọn sạch, Tiểu Ma Vương cảm thấy công viên giải trí chính là phải rất nhiều người rất náo nhiệt mới thú vị.
Một mình độc chiếm toàn bộ công viên giải trí, chơi một lát đã rất nhàm chán rồi.
Ngồi trên xe.
Trên người Tiểu Ma Vương mặc một chiếc áo len nhỏ màu xanh sapphire, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác nỉ màu đen, phía dưới phối với chiếc quần đen rất ngầu cùng với một đôi bốt đen.
Phó Ấu Sanh mặc chính là trang phục mẹ con phiên bản phóng to.
Trước khi hai mẹ con ra cửa, đã chụp rất nhiều ảnh.
Phó Ấu Sanh càng xem mắt càng sáng.
Đặc biệt là xem gương mặt nhỏ đẹp phi giới tính kia của con trai nhà mình, trong đầu đã hiện ra hình ảnh mùa hè chung mặc váy mẹ con cùng kiểu với con trai.
Tiểu ma Vương thấy mẹ cười ngọt như vậy với nhóc, cũng lộ ra một nụ cười ngọt ngào với mẹ.
Hoàn toàn không nghĩ đến mưu đồ nguy hiểm của mẹ tiên nữ nhà mình.
Còn ngây thơ vô tội nói: "Mẹ ơi, con thích chúng ta mặc quần áo giống nhau, sau này ra ngoài chơi cũng mặc như vậy được không ạ?"
Cái này khiến nhóc cảm thấy mình càng thân cận với mẹ hơn.
So với ba không cùng đi có lẽ thân cận hơn nhiều.
Ba cũng chưa từng mặc quần áo giống với mẹ!!!
Phó Ấu Sanh hai mắt cong cong: "Được nha, chờ khi đến mùa hè, cùng mặc đồ mẹ con với mẹ có được không?"
"Mẹ bảo người đặt may thêm mấy bộ ――" váy nhỏ.
Tiểu Ma Vương không biết nhân gian nguy hiểm đã lập tức vui vẻ.
"Được ạ được ạ."
Thậm chí đã nghĩ xong về nhà khoe khoang với cha già thế nào.
Công viên giải trí ngày đông có nhiều người như những mùa khác.
Nhưng bởi vì có triển lãm khắc băng, gần tới Tết, ngược lại cũng có không ít phụ huynh dẫn con cái tới chơi.
Ít nhất Phó Ấu Sanh nhìn thấy rất nhiều cha mẹ trẻ dẫn theo bạn nhỏ tầm tuổi với Tiểu Ma Vương cùng ra chơi.
Bởi vì do là mùa đông.
Phó Ấu Sanh che kín mít, trái lại không lộ rõ vẻ kỳ quái như thế.
Có điều mặc dù đã đeo khẩu trang, quấn khăn quàng, còn đội mũ len, trang phục cha mẹ – con cái của Phó Ấu Sanh và Tiểu Ma Vương vẫn thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Đặc biệt là giá trị nhan sắc rất cao của Tiểu Ma Vương.
Hơn nữa chơi quá nóng, lộ ra một gương mặt nhỏ chơi đến mức đỏ bừng, đang ôm bình nước của mình uống nước.
Lông mi rất dài, ngũ quan tinh xảo, nghiễm nhiên chính là tiểu vương tử từ trong tranh bước ra.
Thấy rất nhiều người chụp ảnh con trai mình.
Phó Ấu Sanh khẽ cười một tiếng, đây vẫn còn chưa trưởng thành đâu, liền bắt đầu thu hút nhiều chị gái nhỏ xinh đẹp chụp hình như vậy.
Thậm chí còn có một số bà mẹ trẻ hỏi trang phục mẹ con của hai người Phó Ấu Sanh là mua ở đâu.
Phó Ấu Sanh chỉ nói tên một thương hiệu làm trang phục cha mẹ – con cái rất nổi tiếng.
Về phần trang phục trên người cô và con trai là đặt may của studio chuyên môn, mặc dù không nhìn ra nhãn hiệu, nhưng vừa nhìn liền biết chất lượng không bình thường.
Nếu như cô nói lời như vậy, có lẽ sẽ bị người qua đường cho rằng là cố tình làm màu.
Cô thực không muốn bị người qua đường chụp lại, trở thành tài liệu giảng dạy tiêu cực cho kiểu làm màu đó.
Dù sao đã nhìn thấy rất nhiều người chụp ảnh.
Bây giờ những app ghi chép cuộc sống thường ngày kia quá phát đạt rồi.
Phó Ấu Sanh rất nhạy bén với ống kính, rất có kỹ xảo che chắn chính diện của con trai mình.
Chờ đến sau khi Tiểu Ma Vương uống nước xong, liền lần nữa quàng khăn lên cho nhóc, đội mũ len cùng kiểu với mình: "Đừng để bị cảm."
Tiểu Ma Vương lại rất nghe lời: "Cảm ơn mẹ ạ."
Ngữ điệu non nớt trẻ con, khiến Phó Ấu Sanh không nhịn được muốn hôn con trai mình một cái.
Phó Ấu Sanh trước giờ sẽ không đánh giá thấp sức ảnh hưởng cùng duyên qua đường của mình.
Cho nên mặc ù là đã chen chắn kín mít cũng có thể sẽ bị nhận ra.
Dắt tay Tiểu Ma Vương đi xem triển lãm khắc băng.
"Wow, mẹ ơi những tượng khắc băng này đều thật xinh đẹp."
"Thế mà còn có người sắt, giống thật ghê."
"Mẹ chụp ảnh cho con với."
"Con muốn gửi cho ba xem."
Phó Ấu Sanh đích thân chụp ảnh cho con trai, sau đó cười nhạo nhóc: "Là muốn khoe khoang với ba con thì có."
Tiểu Ma Vương không cảm thấy xấu hổ chút nào: "Hì hì, ai bảo ba không tới."
Sau đó còn nhờ vệ sĩ đi theo bên cạnh bọn họ chụp mấy bức ảnh cho mẹ con họ.
Đáng tiếc chính là, xung quanh có quá nhiều người, Phó Ấu Sanh chụp ảnh đều bọc kín mít.
Cứ như thế.
Cô mơ hồ còn có thể nghe thấy có một cô gái trẻ nói: "Sao mình nhìn thấy chị gái nhỏ mặc áo khoác đen kia giống Phó nữ thần vậy chứ!"
"Tiếng nói chuyện thực giống nha."
"Chiều cao khí chất cũng không giống người bình thường."
"Chị gái nhỏ nhất định rất xinh đẹp, các cậu xem bé con chị ấy dắt theo đó, tinh xảo y như búp bê."
"Đó là con của chị ấy sao?"
"Mặc đồ cha mẹ – con cái chắc chắn là phải."
"Cũng không chắc, cũng có thể là quần áo chị em ha ha ha, mình vừa mới ngó qua một chút làn da lộ ra ngoài của chị gái nhỏ, thật sự không giống đã từng sinh em bé."
"......"
Không chỉ riêng nữ sinh cho rằng Tiểu Ma Vương là em trai của Phó Ấu Sanh, có rất nhiều thanh niên trẻ nóng lòng muốn thử cũng hưng trí bừng bừng muốn tiến lên xin phương thức liên lạc
Không chỉ riêng nữ sinh cho rằng Tiểu Ma Vương là em trai của Phó Ấu Sanh, có rất nhiều thanh niên trẻ nóng lòng muốn thử cũng hưng trí bừng bừng muốn tiến lên xin phương thức liên lạc.
Cuối cùng có một cậu trai trẻ vừa cao vừa gầy tiến lên dưới sự khích lệ của chúng bạn.
Phó Ấu Sanh đang chuẩn bị đích thân bế con trai nhà mình lên để nhóc có thể nhìn cao hơn chút.
Không ngờ, một cậu trai to lớn thẹn thùng đứng trước mặt.
Vừa nhìn liền biết là kiểu còn đang học đại học, trên người có một cỗ hương vị thuần khiết, hoàn toàn không giống đã trải qua sự vùi dập của xã hội.
"Có chuyện gì sao?"
Phó Ấu Sanh cũng coi là được người ta tỏ tình từ nhỏ đến lớn, dĩ nhiên biết biểu cảm của cậu trai trước mặt này là có ý gì.
Có chút cảm thán về sức hấp dẫn của mình.
Chen chắn kín mít như vậy, thế mà lại còn có em trai nhỏ tới xin phương thức liên lạc.
Chậc chậc chậc.
Đúng là hời cho người đàn ông già Ân Mặc kia rồi.
Tiểu thịt tươi thật mềm nha.
Tiểu thịt tươi vẫn chưa nói chuyện, lỗ tai đã đỏ bừng rồi: "Xin, xin chào......"
"Xin hỏi, có thể thêm WeChat không?"
Nói rồi, vươn một tay ra, trên màn hình di động, vừa vặn chính là mã QR WeChat.
Phó Ấu Sanh hơi mỉm cười, chỉ lộ ra một đô mắt đào hoa xinh đẹp: "Thật ngại quá."
Lời còn chưa dứt.
Cản giác được ống tay áo của mình bị kéo một chút.
Theo bản năng nhìn qua.
Lại thấy con trai nhà mình gọi với giọng trẻ con non nớt: "Mẹ ơi, ba nói không thể tùy tiện cho người lạ phương thức liên hệ."
Phụt ――
Người vây xem không nhịn được cười.
Có cần đáng yêu như vậy không!
Trong tiếng cười của mọi người, tiểu thịt tươi có chút lúng túng thu hồi di động, còn cúi mình với Phó Ấu Sanh: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, em không biết chị đã kết hôn rồi."
Cậu không có ý định làm người thứ ba.
Phó Ấu Sanh bế con trai lên.
Trong lòng cho nhóc chút tán dương, đúng là con trai ruột của ba nhóc.
Mỉm cười lịch sự với tiểu thịt tươi: "Không sao."
Sau đó liền bế Tiểu Ma Vương đi sang bên cạnh, nhìn tượng khắc băng, vừa nói: "Bình thường tranh sủng với ba của con, ra ngoài trái lại nhớ kỹ được lời ba nói."
Tiểu Ma Vương: "Haizz, ba không ở đây, con phải bảo vệ mẹ mà."
Với tư cách là nam tử hán duy nhất, chuyện bảo vệ mẹ, nhóc muốn gánh vác.
Đặc biệt là không thể bị người lạ bắt cóc.
Điểm nhẹ ấn đường của con trai, Phó Ấu Sanh không nhịn được cười ra tiếng.
Tiếng cười cưng chiều.
Bọn họ không ở bên ngoài quá lâu, chủ yếu là Phó Ấu Sanh lo lắng con trai còn quá nhỏ, bên ngoài quá lạnh, nhóc không chịu nổi nhiệt độ như vậy.
Như cô dự đoán.
Đúng thật là có người đăng đoạn video này lên app ghi chép cuộc sống, hơn nữa còn lên hot search của app.
Vừa lướt đã có thể lướt đến.
Anh trai nhỏ vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai lai láng tỏ tình với một thiếu nữ đã kết hôn, hơn nữa còn có câu nói kia của Tiểu Ma Vương, quả thực liền y như đang diễn tập một cảnh cốt truyện hay.
Mà cái này lại chính là người qua đường vô tình chụp được, không hót mới lạ đấy.
Chủ yếu là fan của Phó áu Sanh lướt app âm nhạc nào đó rồi lướt twiso video này.
Còn nhận ra Tiểu Ma Vương.
Thế nhưng bọn họ chỉ có thể truyền bá ngoao ngoao ngoao ngoao trong nhóm chính thức.
Ân Mặc dĩ nhiên cũng thông qua thư ký Ôn biết được đoạn video này.
Lúc này anh vẫn chưa về nhà, buổi tối đúng lúc Thịnh Chiêm Liệt tổ chức một bữa.
Nghĩ đến con trai và vợ mình đều không ở nhà, anh bèn đồng ý.
Lúc này, trong phòng bao hội quán.
Tiêu Trầm Nguyên ngồi bên cạnh anh, cùng xem đoạn video thư ký Ôn gửi tới kia, không nhịn được cười ra tieengs: "Con trai cậu vẫn khá bênh vực cậu."
"Con trai là vũ khí cần thiết để ngăn chặn đào hoa."
Bùi tự không biết từ lúc nào, đã dạo tới dạo lui đứng ở phía sau họ, cũng đã nhìn thấy đoạn video này, uống một ngụm rượu, cảm thán.
"Xem gì thế xem gì thế?" Đám người Thịnh Chiêm Liệt cũng thò qua.
Ân Mặc tắt video đi, trở lại giao diện WeChat, vừa trả lời tin nhắn cho thư ký Ôn, vừa nói với bọn họ: "Tự search."
"Kể từ khi có vợ con, anh Mặc đúng là càng ngày càng bớt thú vị rồi."
Thịnh Chiêm Liệt cảm thấy mình vị anh Mặc ngó lơ rồi, trái tim thủy tinh vỡ vụn đầy đất.
Tiêu Trầm Nguyên tìm được đoạn video kia: "Mau xem đi, nếu không sẽ biến mất."
Anh ta nhìn thấy Ân Mặc bảo thư ký Ôn gỡ bỏ video.
Dù sao thì trong đó có hình ảnh, để lộ sườn mặt của con trai anh.
"Bảo vệ chặt chẽ như vậy."
Thịnh Chiêm Liệt cà khịa một câu, chờ sau khi xem qua video ghen tị, "Chỉ số IQ của con trai anh là bao nhiêu?"
"Sao em cảm thấy thằng bé là cố ý vậy?"
Thương Tông cũng gật đầu: "IQ của Tiểu Ma Vương thật sự rất cao, cậu có dẫn thằng bé đi đo thử chưa?"
"Vượt quá 160 không?"
Ân Mặc cười nhạo một tiếng: "Có gì hay mà đo."
"Chẳng lẽ IQ thấp còn có thể không cần nữa."
"Anh Mặc không hổ là anh Mặc, ngay phần quyết đoán này, chúng ta đã không so nổi rồi." Tiêu Trầm Nguyên giơ giơ ly rượu với Ân Mặc, "Nếu như con trai tôi thông minh như Tiểu Ma Vương tôi đã sớm đi đo chỉ số IQ đi khoe con trai rồi, nhìn xem anh Mặc chúng ta khiêm tốn."
Nói ra thì.
Thương Tông lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Trầm Nguyên: "Cậu và nữ minh tinh tên là Tần Trăn kia, còn chưa theo đuổi được?"
Tiêu Trầm Nguyên thở dài.
"Không dễ theo đuổi."
Người phụ nữ này y như ngựa hoang, chính là không muốn ở lại trên mảnh thảo nguyên này của anh ta.
Ngẫm nghĩ, Tiêu Tràm Nguyên liền cảm thấy phiền muộn, "Các cậu cảm thấy mảnh thảo nguyên này của tô không đủ non sao?"
Các anh em: "Ờ......"
Đàn ông ba mươi mấy tuổi rồi, anh ta rốt cuộc có mặt mũi nào nói mình non.
Sau khi Ân Mặc nói xong với thư lý Ôn, một lúc hai việc lắng nghe lời của Tiêu Trầ, Nguyên, giương mắt lên, nhàn nhạt lướt nhìn anh ta: "Chỉ với tình huống tỏng nhà cậu, Tần Trăn sẽ không gả cho cậu."
Tần Trăn là người phụ nữ rất thông minh, thậm chí thông minh đến mức có chút quá mức lý trí.
Bình thường dáng vẻ thoạt nhìn bất cần, trên thực tế, trong lòng cô ấy rất rõ ràng, có thể chơi đùa với Tiêu Trầm Nguyên, nhưng lại không thể chơi thật sự với anh ta.
Gả vào hào môn, thì hoàn toàn sẽ không được tự do như vậy nữa.
Đặc biệt là ―― Tiêu gia.
Tiêu Trầm Nguyên nhìn Ân Mặc với vẻ đáng thương vô cùng, trong toàn bộ người có mặt anh ta cảm thấy đáng tin cậy nhất chính là Ân Mặc và Thương Tông: "Tôi muốn cưới cô ấy, cô ấy lại chỉ muốn "chơi" tôi, anh Mặc cậu có cách gì không?"
Ân Mặc: "Không có."
Tiêu Trầm Nguyên nghẹn một chút, không từ bỏ: "Chị dâu thì sao?"
"Để chị dâu giúp tôi thử làm công tác (tư tưởng) cho cô ấy."
Ân Mặc xưa nay không thích xen vào việc của người khác, nhưng vẫn định có thời gian sẽ nhắc một chút với vợ của mình.
Chỉ là ――
Ân Mặc 10 giờ 5 phút tối mới tới nhà.
Vừa vào cửa, liền nhìn thấy hai mẹ con ngồi trên sofa phòng khách với hai gương mặt giống nhau y đúc, đang nhìn anh.
Ân Mặc: "......"
Phó Ấu Sanh: "Đã qua giờ giới nghiêm rồi."
Tiểu Ma Vương: "Bà à, ba về nhà muộn năm phút lẻ mười giây."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT