Căn phòng chỉ bật một bóng đèn tường, ánh sáng có màu vàng dịu nhẹ.
Trong không khí tràn ngập hương thơm nhàn nhạt.
Phó Ấu Sanh nằm trên giường lớn mềm mại, lồng ngực phập phồng lên xuống, rõ ràng còn chưa có làm gì, nhưng lại căng thẳng muốn chết.
Đôi tay mảnh khảnh trắng nõn buông thõng bên giường.
Giây tiếp theo.
Đôi tay này được Ân Mặc nắm lấy, anh lấy một chiếc khăn sạch sẽ ấm áp từ trong phòng tắm, lau sạch những ngón tay vốn trắng nõn của Phó Ấu Sanh, ngay cả kẽ tay và cánh tay đều không bỏ qua.
Lúc nãy không cẩn thận bắn lên cánh tay của cô.
Phó Ấu Sanh nghiêng đầu sang một bên, liền có thể nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông rũ mắt lau chùi ngón tay cho cô.
Nghĩ tới một trận "chuyện tình" chưa đi đến hồi kết vừa rồi, Phó Ấu Sanh cong ngón tay, móc lấy tay của Ân Mặc, "Ân Mặc ――"
Ân Mặc cúi người, môi mỏng hôn lên má cô một cái, không nhanh không chậm vuốt ve làn da mịn màng trên mặt cô: "Thế vừa rồi em cứ luôn nhìn chằm chằm chỗ này của anh?"
"Em chỉ là cảm thấy hình dáng môi của anh trông rất đẹp! Sau này bé cưng giống anh thì khá tốt, trong đầu anh chứa mấy thứ linh ta linh tinh gì thế!"
Ân Mặc: "Phải không?"
Phó Ấu Sanh nghiêm trang: "Đương nhiên phải!"
===================
Chương truyện này được set pass. Tìm pass và đọc full chương tại wordpress.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT